Nhìn vẻ mặt hằn rõ sự lo lắng của bà Tuệ tự nhiên Nguyên nhớ đến mẹ của mình, nếu mẹ anh còn sống có lẽ cũng giống như bà Tuệ rất lo lắng khi anh xảy ra chuyện. Anh khẽ thở dài một hơi rồi nói:
"Bác không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu điều bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc cho Y Vân! Cũng may chúng cháu vừa thi kết thúc năm học xong!"
Bà Tuệ gật đầu rồi nói:
"Cháu ở lại với Vân để bác đi mua cơm cho hai bác cháu!"
"Bác không phải khi mua cơm đâu, ở phòng này cơm nước sẽ được phục vụ tận nơi và đầy đủ, có lẽ họ sắp đưa cơm đến rồi. Trong cái túi này là quần áo và đồ dùng cá nhân mà Thanh Tuyền đã lựa chọn cho bác!"
Vừa nói Nguyên vừa chỉ tay vào cái túi màu đen để ở phía trên đống đồ trong góc phòng bệnh. Bà Tuệ giật mình sửng sốt, hai đứa nhỏ này thật tình ý, quả thật lúc bà đi quá vội vàng cũng chỉ kịp chuẩn bị chút tiền mặt nào có kịp chuẩn bị quần áo. Phòng bệnh này có cả phòng tắm và nhà vệ sinh nên rất thuận tiện. Bà Tuệ dọn dẹp sắp xếp lại phòng một chút sau đó mới đi thay đồ.
Từ lúc bà Tuệ dọn phòng cho đến lúc tắm xong vẫn thấy Nguyên ngồi trên ghế như tượng gỗ mà nhìn về phía giường bệnh. Bà không ngờ được cậu nam sinh này lại quan tâm đến con gái như vậy, bà lại càng không ngờ được bạn của con gái lại tỉ mỉ như vậy, không những mua quần áo cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em-tu-rat-lau-roi/501248/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.