Sau phẫu thuật Y Vân được chuyển qua phòng hồi sức, Nguyên quyết định chuyển cô bạn nhỏ sang phòng yêu cầu, chi phí này anh vẫn có thể chi trả được. Điều mà anh mong muốn lúc này là cô bạn nhỏ được chăm sóc tốt nhất có thể, nhanh chóng bình phục, còn cùng anh thực hiện bao ước mơ và dự định còn dang dở của hai người. Sau khi sắp xếp xong cho Y Vân thấy trong phòng đông người nên anh lặng lẽ bước ra ngoài.
Đi hết hành lang của khoa cấp cứu thì đến khuôn viên nhỏ , chỗ này tương đối vắng vẻ, tầm mắt của Nguyên nhìn đến ghế đá dưới gốc cây bằng lăng, trên cây có lác đác vài chùm hoa màu tím đang khẽ đung đưa trong gió rất dịu dàng. Trong lòng Nguyên luôn có cảm giác vô cùng bất an, anh không ngừng thở dài, bất chợt có một chai nước lọc được đưa đến trước mặt anh, anh không ngẩng đầu lên nhưng cũng biết người đưa chai nước đến cho mình là ai. Anh không ngần ngại đón lấy chai nước ngửa cổ tu liền một hơi cạn nửa chai. Thấy Nguyên vẫn giữ im lặng Thanh Tuyền suốt ruột lên tiếng hỏi:
"Tớ đang đứng ở đây rồi, cậu không có gì muốn hỏi hay sao?"
Nguyên bấy giờ mới ngẩng đầu lên quay sang nhìn Thanh Tuyền, trên mặt anh cố nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, trông bộ dạng của anh cười lúc này còn khó coi hơn là khóc. Thanh Tuyền thoáng chau mày rồi lên tiếng nói tiếp :
"Cậu nói gì đi chứ, cậu cứ im lặng như vậy khiến mình rất lo lắng! Chuyện xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em-tu-rat-lau-roi/501247/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.