Không biết từ bao giờ hình ảnh của cô gái nhỏ này trong lòng anh lại chiếm một vị trí vô cùng quan trọng như vậy, có lẽ là từ lúc cô gái nhỏ này đến làm thêm ở bách hóa Nguyên Minh, cũng không đúng lắm có lẽ là do lần gặp gỡ trên sân thượng. Cũng không hẳn là như vậy, có lẽ là do lần đầu tiên gặp mặt anh phải đưa cô gái nhỏ này vào bệnh viện, chẳng lẽ cuộc gặp gỡ của anh với cô gái nhỏ này cũng phải đặt dấu chấm hết trong bệnh viện như thế này hay sao?
Nguyên không cam tâm, bàn tay anh nắm chặt tay Y Vân như thể chỉ cần buông tay ra là Y Vân sẽ tan biến mất. Và rồi sự oán giận trong lòng Nguyên ngày một tăng lên, anh cầm ghét cô chủ nhiệm của Y Vân sao lại không nghe lọt tai những lời anh từng nói mà vẫn làm ra những việc làm gây tổn thương đến Y Vân như vậy. Anh lại càng căm ghét bản thân mình hơn khi không kịp thời bảo vệ cô gái nhỏ mà anh rất để tâm này.
Nguyên nhất định không cho phép bản thân bỏ cuộc, không cho phép Y Vân buông bỏ, ít ra cô bạn nhỏ bây giờ vẫn còn khả năng tỉnh lại. Anh bắt đầu nói chuyện, hy vọng Vân cũng để ý đến mình như mình để ý đến cô bạn nhỏ này. Chỉ có như vậy những chuyện anh nói ra mới có ý nghĩa, mới đủ sức nặng để thức tỉnh cô bạn nhỏ.
Thời gian quen biết nhau của hai người chỉ có vài tháng, quá ngắn ngủi. Nhưng đối với Nguyên đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ngoc-anh-yeu-em-tu-rat-lau-roi/501249/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.