“Nàng sao thế?” Giọng Hồ Nguyên Ly bấy giờ, đã hoàn toàn mất đi sự cứng rắn khi giằng co bên điện lúc nãy.
“Vương gia muốn đưa nô tỳ đi đâu?” Ta hỏi, nhìn con ngựa mà Hồ Nguyên Ly dắt ra.
“Yến vương phủ.” Hồ Nguyên Ly trả lời không chút do dự.
“Vương gia nghĩ có thể đưa nô tỳ đi được sao?”
Hồ Nguyên Ly nhếch mày, giọng điệu nghe có phần lưu manh: “Sao hả? Lẽ nào nàng muốn ở lại Đông cung?”
Ta phớt lờ thái độ cố ý đùa ghẹo của hắn, thẳng thừng hỏi: “Hành động của vương gia chính là đang phá hủy bàn cờ mà thái tử dày công bố trí, thực sự không sợ lòng ngài ấy sinh khúc mắc ư?”
Rốt cuộc đôi mắt Hồ Nguyên Ly lóe lên nét kinh ngạc, thấy ta chẳng phải đang thăm dò, môi hắn mấp máy, cuối cùng chỉ nói một câu: “Làm sao mà nàng biết?”
“Biểu hiện của thái tử điện hạ và vương gia đã rõ ràng như thế, sao nô tỳ còn không biết cho được?” Ta nói chậm rãi, ngữ khí bình bình không phập phồng, như là đang nói chuyện của người khác.
“Từ khoảnh khắc nô tỳ bước chân vào Đông cung, sợ là thái tử điện hạ đã chuẩn bị sẵn sàng bắt giam nô tỳ, bằng không chung quanh trắc điện mà nô tỳ ngồi chờ sao lại chả có lấy một bóng người nào? Cố thị vệ trưởng trên đường dẫn nô tỳ vào cũng bị người gọi đi, thêm nữa, thái tử điện hạ sao có thể vừa đi vừa nhắc tới một chuyện cơ mật như vậy? Đó rành rành là nói cho nô tỳ nghe, rồi mượn lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162126/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.