“Nô tỳ có chuyện muốn hỏi Ngũ gia.” Ta đứng bất động trong phòng.
Sắc mặt Cao Yển bỗng chốc trở nên khó coi vô cùng, một lúc sau mới bảo: “Ngày mai hẵng nói, ta mệt rồi.”
Dứt lời, y xoay người đi về phòng ngủ, mặc kệ vẫn đứng phía sau.
“Ngũ gia hứa hôn cho nô tỳ cho người của Ngô gia rồi sao?”
Giọng nói không quá lớn của ta vang lên trong không gian phòng yên tĩnh, như thể một tiếng vọng nào đó, cứ vang vang mãi không dứt.
Cao Yển hơi cử động, chậm rãi xoay người nhìn ta, ánh nến ta để lại chiếu sáng sườn mặt y, tia sáng vàng vọt cứ lập lòe ở nơi đó.
Ánh mắt kinh ngạc của y dần trở nên nặng nề: “Ai nói với ngươi?”
Ta mím môi, bờ môi có hơi khô khốc: “Nên đó là thật ư?”
Cao Yển không phủ nhận, gương mặt lạnh lùng trước sau như một, khiến người ta muốn phát điên lên, hận không thể đi tìm thứ gì đó đánh tan chiếc mặt nạ băng giá của y đi.
Rõ ràng trước đây Cao Giới và Cao Hoằng Lãng mỗi người có một mục đích riêng, từng mở lời hỏi y muốn xin ta, khi đó chưa bàn đến thái độ y thế nào, ít nhất còn hỏi ta một câu. Nhưng lần này y chẳng nói chẳng rằng đã tự mình quyết định.
Hóa ra hơn một năm ta hầu hạ cạnh y, vậy mà còn không bằng thời điểm ta mới bước chân vào viện này.
Hít một hơi sâu mới đè nén giọng run run của mình: “Có phải Ngũ gia đã quên, nô tỳ đã ký văn khế bán đợ, đủ năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162125/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.