Càng nghe càng thấy không ổn, ta không nhịn được ngắt lời hắn: “Không phải vương gia nói kể chuyện của mình à?”
Hồ Nguyên Ly hồn nhiên đáp: “Đúng rồi, đây là chuyện của ta đấy, để ta nói tiếp…”
Kế đó, Hồ Nguyên Ly nhìn vào đôi mắt sáng tỏ của ta, mặt không đổi sắc kể hết đủ loại chuyện hắn đã làm trong hoàng cung trước đây, bé thì trèo lên cây đào trứng chim, lớn thì chơi cá cược vào tẩm điện của hoàng đế trộm sớ. Kết thúc của những câu chuyện ấy, đều được gói gọn trong hình ảnh Cao Giới “khoan dung độ lượng, dũng cảm vô tư” giúp hắn dọn dẹp mớ lộn xộn.
Ta nghe hắn nói mà mệt hết cả đầu, vì vậy lúc này đây, ta bèn cất lời với một giọng hết sức thành kính: “Vương gia, nô tỳ thực sự không dám, cũng không oán giận thái tử điện hạ. Nên ngài thực sự, thực sự không phải nói thái tử điện hạ tốt đẹp cỡ nào đâu.”
Bấy giờ Hồ Nguyên Ly nhẹ nhàng thở ra, từ từ thu lại thái độ nói cười đùa giỡn: “Một người như vậy, hết lần này đến lần khác bị nặn ép thành hình tượng bạc bẽo, đứng trước cái chết của vợ con mình phải bấm bụng chịu. Dù ta không nói rõ, chắc nàng cũng hiểu được huynh ấy đã phải nếm trải những tra tấn đày đọa gì.”
Trái tim ta chùng xuống, lần này hoàn toàn không nói nên lời.
Giọng mơ hồ của Hồ Nguyên Ly tiếp tục vang bên tai: “Ai mà không muốn làm người hai tay sạch sẽ, lượng thiện không thẹn với lương tâm? Nhưng ở chốn đây, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-mi-khong-tranh-xuan/1162127/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.