Khi ta tỉnh lại, bên trong phòng không có ai, lư hương cũng đã tắt, nhưngkhông khí vẫn còn lưu lại chút mùi hương nhàn nhạt, đủ để nhận ra cóngười dụng tâm dùng hương giúp ta an giấc.
Vôi vàng ngồi dậy chạy đến chỗ hắn, xuyên qua rừng hoa Hải Đường, nhìn thấy bóng bạch y trắngnhư tuyết của Li Mạch, yên lặng đứng đấy.
Ta bất chợt nhận ra khí huyết trong cơ thể đã thông suốt hơn hôm qua rất nhiều, đáy lòng cànglúc càng sợ hãi, cố chấp dè nén cảm giác bất an kia, lên tiếng hỏi LiMạch: “Hắn ở trong phòng sao?”
Li Mạch chậm rãi đưa mắt nhìn ta,sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lại càng lạnh buốt như sương, dường như tất cảnhững cảm xúc đã rời bỏ nàng.
Nàng nhìn ta thật lâu mới mở miệngnói, lời nói không lưu lại một chút cảm xúc nào: “Đã rời đi, công tử đãrời khỏi Cốc, trước khi đi còn dặn dò, ngươi phải nhớ đã đáp ứng lờichẩn kim của người.”
“Rời khỏi Cốc?” Cả người bần thần không nói nên lời: “Hắn đi đâu?”
Li Mạch phớt lờ câu hỏi của ta, chỉ lấy ra một trang giấy mỏng trao chota: “Đây là do công tử viết cho ngươi trước khi người rời đi, người giúp ngươi đả thông các kinh mạch trong cơ thể, sau đó viết ra đơn thuốcnày, ngày sau ngươi cứ dựa vào phương thuốc này mà điều trị, cấm kỵkhông được quá xúc động, mặc dù không thể bình phục hoàn toàn như ngườithường, nhưng chỉ cần kiên trì điều dưỡng, chắc chắn sẽ khá hơn. Ngươitự mình xem đi. Li Kha cũng đã viết lại một bản, sau này nàng cũng sẽtheo đó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491284/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.