Hoa Hải Đường lại nở, nửa năm trôi qua trong nháy mắt.
Nam Thừa Diệu xưng vương, từ đó quân lâm thiên hạ.
Không lâu sau đó, Tề Việt xuất binh tấn công Nam Triều, tuy rằng vẫn chưa thể xâm phạm, nhưng chiến sự cũng đã gần kề, không thể tránh khỏi.
Người lãnh binh là phò mã của Thiên Luyến công chúa, Mộ Dung Liễm.
Mà vị trí hoàng hậu của Nam Thừa Diệu vẫn để lại cho chính thê, thứ nữ của gia tộc tội thần Mộ Dung thị, Mộ Dung Thanh.
Trong một thời gian ngắn, hai chữ “Mộ Dung” gây nên bao chuyện xôn xao bàntán, ngay cả ở nơi thâm sơn như Tà Y Cốc cũng có thể nghe thấy.
Ta không biết Liễm xuất binh có phải là vì báo thù hay không, càng khônghiểu rõ, tại sao Nam Thừa Diệu lại làm như vậy, chẳng phải biện pháp tốt nhất chính là báo cho thế nhân biết rằng ta đã chết hay sao, thế nhưngtrong chiếu thư của hắn chỉ vỏn vẹn vài câu—
Mộ Dung thị nữThanh, hiền lương thục đức, hiểu rõ đạo nghĩa, trung trinh tiết liệt,xứng là mẫu nghi cho vạn quốc, nay sắc phong ngôi vị Hoàng hậu.
Ta thật không biết hắn cần gì phải làm như vậy, chỉ có điều, hiện tại cảNam Triều đều nói rằng Hoàng thượng trọng tình, vì nàng là chính thê của hắn, cùng hắn đi trên suốt con đường, cho nên hắn cho nàng địa vị trung cung, dù nàng có là tội thần chi nữ, kể cả việc nàng đau ốm, quanh nămchỉ có thể nằm ở thâm cung, thậm chí lễ sắc phong cũng làm rất đơn giản.
Lúc nghe thấy tin tức này, Tô Tu Miễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491283/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.