Sợ rằng có quánhiều người sẽ dễ bị phát hiện, Tô Tu Miễn liền lệnh cho Li Mạch cùngđám người Tà Y Cốc rời khỏi kinh thành trước, còn hắn và ta thì nấp trên ngọn cây.
Ánh mắt của ta luôn một mực nhìn về phía Nam Thừa Diệu đang nằm cô độc trên mặt đất, nhìn thấy gương mặt hắn tái nhợt khôngcòn chút máu, một lát sau ta thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa ở nơi xa,trông thấy Tần An và Triệu Mạc dẫn người chạy tới, cẩn thận đưa hắn trởvề.
Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ. (Một câutrích từ Điển cố: ‘Nam Hoa Kinh’ của Trang Tử. Ý câu này: nhiều lúc, cóthể quên hết đi mọi chuyện cũng là một biện pháp)
Cho dù đau đớn đến thế nào, ta cũng hiểu rõ mình không thể quay đầu lại, đây chính là lối thoát duy nhất cho chúng ta.
Bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho hắn, hắn rồi sẽ không sao, ta chỉ cần biết như thế là đủ.
Mãi cho đến khi bóng dáng đám người Tần An khuất khỏi tầm mắt, Tô Tu Miễnmới đưa tay vòng lấy thắt lưng của ta, hắn không hề nói gì, chỉ nhúnngười bay lên không trung, một lát sau liền đuổi kịp đám người Tà Y Cốc.
Li Mạch, Li Kha nhìn thấy chúng ta, vội vàng bước đến đón, Tô Tu Miễnbuông tay của ta ra, lên tiếng: “Khuynh nhi, sau khi Nam Thừa Diệu tỉnhlại, cho dù hắn không thể biết rõ nhưng nhất định sẽ cho người tìm kiếmngươi ở khắp nơi, ta sẽ để Li Mạch thay ngươi dịch dung, ít nhất có thểtránh né được một khoảng thời gian.”
Ta gật đầu, hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491282/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.