Ta nghe thấy âm thanh lưỡi kiếm đâm vào làn da sắc lạnh, tựa như tấm vảitrắng bị xé đôi, một màu đỏ ấm nóng rực rỡ nhuộm thắm cả đôi tay.
Bản năng thôi thúc ta phải thét lên, nhưng tiếng hét lại tắc nghẹn nơi yếthầu, cơ thể như bị bóng đêm kia bao trùm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn,bất lực, ngay đến một âm tiết cũng không thể phát ra.
Lưỡi kiếmsắc bén gắn vào cơ thể của hắn, còn chuôi kiếm được khảm bảo thạch lạinằm trong lòng bàn tay của ta, chuôi kiếm khô ráp lại lạnh như băng,lòng bàn tay ta như vẫn còn lưu lại cảm giác đau buốt.
Ta hoảngsợ muốn thoát ra, nhưng ta làm không được, đôi bàn tay mạnh mẽ của hắnnắm thật chặt lấy tay ta, thậm chí hắn còn mỉm cười với ta——–”Một đaonày, ta trả cho nàng trước đây.”
Ta thật sự sợ hãi, muốn rút tayra khỏi, nhưng hắn vẫn cố chết nắm lấy không để cho ta vùng ra, vì sợđộng đến vết thương của hắn, ta không dám vùng vẫy quá nhiều, chỉ có thể để mặc cho lời nói của hắn âm thầm vang lên bên tai.
“Khi đó tabiết, nếu đổi lại là kẻ khác, nhất định sẽ không có khả năng cứu vãn,cho nên ta tự nhận lãnh binh, nhưng thật không ngờ, đến cùng vẫn khôngcó lối thoát, đã quá muộn, ta chỉ có thể đứng nhìn nàng nhảy vực, khôngthể làm được gì…”
Sắc mặt của hắn bởi vì đau đớn mà dần trở nêntái nhợt, đôi mắt càng lúc càng tăm tối, bất chợt, hắn ngước mắt nhìnta: “Khuynh nhi, nếu ta nói, chuyện phụ hoàng khởi binh làm phản, trướcđó ta hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491281/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.