Liễm ôm chầm lấy ta, cả người run lên nhè nhẹ, tựa như quay trở lại cái đêm hắn rời khỏi thượng kinh.
Trước đây ta không có khả năng đưa tỷ rời đi, nhưng hiện tại, nhất định ta sẽ không để tỷ tiếp tục chịu bất cứ một thương tổn nào. Hắn nói.
Vẫn mày kiếm sáng rực, vẫn là người nam nhi phong trần anh tuấn mà cao ngạo trong trí nhớ của ta, nhưng, lại có một phần nào đó không giống, vốn là đôi mắt sáng tỏ không vươn chút u ám, nhưng hiện giờ đã nhuốm màu ưu tư mà cẩn trọng, dường như còn ẩn chứa mấy phần xa lạ.
Ta khẽ thở dài, khí phách thiếu niên ngày nào, một kiếm truy phong, cuối cùng đã không thể trở về.
“Đệ từng nói, trên thế gian này có hai việc khó nhất, một là cùng thái tửđọc sách, hai là làm phò mã công chúa.” Ta nhìn vào mắt hắn, từng chữtừng chữ mà hỏi: “Nói ta biết, vì sao lại lấy công chúa Tề Việt, là vìbáo thù sao?”
“Đúng vậy.” Hắn tránh nhìn vào mắt ta, giọng nóimang theo một chút hỗn loạn, nhưng lại không hề giấu giếm: “Ta muốnnhanh chóng trở nên mạnh mẽ, lấy công chúa Tề Việt là cách hiệu quảnhất.”
Hắn chuyển tầm mắt nhìn ta: “Ta đã nói sẽ đưa tỷ rời đi, nhất định không để tỷ phải chờ lâu.”
Lòng ta khẽ thắt lại, có lẽ là hắn nhìn ra, cho nên cố gắng mỉm cười, dùnglời nói đùa để giúp ta dịu bớt cảm giác khổ sở: “Nhưng ta lại không thểngờ, tỷ có thể trốn đến Tà Y Cốc, vậy Phượng Tảo Điện ở Tử Kinh Cungchẳng phải đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491285/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.