Lúc ta đi vào tẩm điện của Khuynh Thiên Cư cũng không cho ai thông báo.
Có lẽ bởi vì vừa từ trong cung trở về, hoặc làm bởi vì người nào đó đãbiến mất vĩnh viễn không thể trở lại, đôi mày của hắn nhíu chặt buồnphiền, ánh sáng ấm áp sáng rỡ bên ngoài cửa sổ xiêu vẹo chiếu vào ô cửa, một nửa gương mặt của hắn đắm mình trong ánh sáng, một nửa vẫn còn ởlại trong bóng tối nhợt nhạt, khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn vô cùng,chỉ cần liếc mắt liền đủ để khiến cho bất kỳ ai cũng phải sa vào.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mệt mỏi mở mắt, thật sâu trong đôi mắt là sựthờ ơ hờ hững, nhưng trong một khắc đối diện với ta liền nhanh chóng thu hồi, thay vào đó là một tia sáng chợt lóe rồi biến mắt, hắn bình tĩnhnhìn ta, không nói gì, ngay đến không khí cũng có phần căng thẳng.
Ta âm thầm hít sâu, khẽ hạ hàng mi, đoan chính cúi mình hành lễ: “Thần thiếp tham kiến điện hạ.”
Sau lại nâng mắt, nhưng đã không còn tìm thấy tia sáng vừa ánh lên trongđôi mắt của hắn, chỉ còn lại một mảnh thâm sâu tối mịt, giống như tự tađã tưởng tượng ra điều đó: “Nàng đang mang thai, không cần phải câu nệlễ nghi này nọ.”
Rất nhanh liền có nha hoàn bưng trà bánh đến, ta nhìn hắn lẳng lặng lên tiếng: “Thần thiếp có việc muốn xin điện hạ chấp thuận.”
Hắn thản nhiên gật đầu, Tầm Vân cùng một đám tiểu nha hoàn liền yên lặnglui xuống, nhẹ nhàng đóng cửa, trong một căn phòng lớn chỉ còn lại ta và hắn.
Ta âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491255/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.