Ta lại được đứng trên khe núi Nhược Khê, khu rừng Hải đường vẫn rậm rạp như vậy.
Chưa đến thời kỳ ra hoa, trước mắt chỉ có một màu xanh tịch mịch.
Ta nhìn xuyên qua dung nhan xinh đẹp đến khi sương ngạo tuyết của Li Mạch, theo bản năng tìm kiếm ở khắp nơi, nhưng lại không hề nhìn thấy bóngdáng Tô Tu Miễn.
Li Mạch cười lạnh nhìn về phía đám người NguyệtHủy đang bảo hộ xung quanh ta, lại nhìn về phía cái bụng đang dần to lên của ta, ánh mắt lộ vẻ căm hận nhưng lại không hề kinh ngạc.
Tabiết từ trước đến giờ nàng không hề thích ta, cũng không muốn cùng nàngnói những lời sáo rỗng, chỉ nhẹ nhàng ngắn gọn lên tiếng: “Li Mạch cônương, hiện tại Tô tiên sinh ở đâu, ta có việc muốn tìm hắn.”
Khóe môi Li Mạch khẽ cong lên, không hề che giấu nụ cười chán ghét mỉa mai:“Vương phi đến thật đúng lúc, sáng sớm hôm nay công tử vừa vào TàngPhong Lâu, Vương phi tự mình đi vào tìm người đi.”
Lòng ta có hơi nặng trĩu, nhưng cũng chỉ có thể khẽ thở dài: “Nếu vậy, ta ở đây chờ hắn đi ra.”
Li Mạch vẫn mỉm cười: “Vương phi thật biết nói đùa, Tà Y Cốc cũng khôngphải là nơi cứu tế, không phải lúc nào cũng chứa chấp người lạ?”
“Li Mạch tỷ tỷ, tiểu thư không phải là người lạ, Tô tiên sinh nhất định sẽgặp tiểu thư, ngươi để chúng ta ở lại Khinh Y Viên chờ Tô tiên sinh đira được không?” Sơ Ảnh nhịn không được liền nhỏ giọng cầu xin.
Li Mạch lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng Khinh Y Viên là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491256/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.