“Đệ cứ như vậy, bất chấp mọi thứ mà chạy đến Nghiệp Thành, việc ở ThượngKinh thì biết làm thế nào?” Muốn hắn nói hết những chuyện ở Kinh thành,ta vừa giúp Liễm bôi thuốc lên vết thương trên tay trái, vừa thản nhiênlên tiếng.
Thuốc mà ta dùng là loại thuốc trị thương có dược tính rất mạnh, Thiên Tâm Mạch Lạc tán, hắn chỉ bị thương ngoài da, loạithuốc bình thường cũng đủ để chữa trị, nhưng mà ta cố tình muốn cho hắnmột chút giáo huấn. Thiên Tâm Mạch Lạc tán này, mặc dù công hiệu rấtmạnh, nhưng khi dùng thuốc thì người bị thương sẽ chịu không ít đau đớn.
Đôi tay của ta giúp hắn băng bó cũng cố tình không nhẹ nhàng, hắn đau đếnnhe răng trợn mắt, nhưng nhìn thấy nét mặt vô cùng khó chịu của ta, thìtoàn bộ oán hận đều phải đè nén xuống, nhỏ giọng nói: “Trước tiên ta đãtrở về Thượng Kinh nói rõ mọi chuyện, tỷ cứ yên tâm, ta nói với mọingười trong nhà rằng, tỷ bởi vì nhớ nhung trượng phu đến nóng lòng, nênmới ngàn dặm xa xôi chạy đến Mạc Bắc.”
Ta muốn cười nhưng lạikhông cười nhìn hắn, “Ở trong thư ta dặn dò đệ trở về Thượng Kinh giúpta giải quyết tốt hậu quả, đệ liền nghĩ ra một lý do tốt như vậy sao?Nhớ nhung trượng phu đến nóng lòng? Lừa ai chứ? Phụ thân với mẫu thân mà tin lời nói dối này của đệ mới là lạ!”
Hắn dương dương tự đắcnói: “Tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao thì có hỏi tới hỏilui ta cũng chỉ nói như vậy, bọn họ có tiếp tục hoài nghi thì cũng không thể không giúp nữ nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491205/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.