Ta thật sự không dámđánh cược, bởi vì tiền đặt cược có thể chính là tính mạng của Nam ThừaDiệu, một khi ta thua thì sẽ không có cơ hội để làm lại, cái nhìn thoáng qua lần cuối cùng trên cổng thành ngày đó, rất có thể chính là ly biệt.
Cho nên, thời điểm Tầm Vân, Trục Vũ bước đến hành lễ với ta, thời điểm TầnAn tự mình giúp ta vén rèm xe ngựa, ta đều mang theo nụ cười không thểsoi xét, dung nhan hoàn mỹ, không biểu lộ một chút dấu hiệu xa lánh, hàkhắc.
Xe ngựa từ từ di chuyển, Sơ Ảnh vẫn còn khó hiểu liền hỏi:“Tiểu thư, cho dù người phải về Tướng phủ, cũng không cần phải vội vãnhư vậy nha, trời vẫn còn chưa sáng mà.”
Nàng không rõ rằng phong thư và tín vật này nếu chậm trễ đưa đến tay Nam Thừa Diệu chừng nào thì hắn sẽ càng gặp nguy hiểm chừng đấy. Nếu như người trong Tam vương phủkhông thể khiến ta hoàn toàn tín nhiệm, như vậy ta sẽ tìm người mà tatin tưởng, nhất định phải đem bức thư này còn nguyên vẹn trao cho hắn.
Về phần những vật này có mang lại lợi ích gì cho hắn hay kết quả cuối cùng là phúc hay hoạ, ta cũng không có cách nào kiểm soát, nhưng việc duynhất mà ta có thể làm đó là cho hắn biết tất cả những chuyện này, cònviệc có trách khỏi kiếp nạn lần này hay không cũng chỉ có thể nói là tuỳ vào ý trời.
Việc người nên làm đã hết, còn lại chỉ là đứng nhìn xem số trời thế nào.
Trở lại Tướng phủ, phụ thân đã vào cung thượng triều, mẫu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491197/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.