Diễm nhi quay trở lại hốc tối kia lấy ra một cây sáo, đưa vào tay ta: “Mỗi ngày, sau khi Thái tử nhận được mật báo đều sẽ ngắm nghía nó thật lâu, trong tay người đưa tin cũng có một cây sáo y như đúc, nhất định trong chuyện này còn cóhuyền cơ gì đấy, không hẳn chỉ là một ám hiệu liên lạc bình thường,nhưng mà ta đoán không ra, nếu như đưa đến cho Tam điện hạ, có lẽ sẽ cóích cho hắn.”
Ta đem tầm mắt dần chuyển dời đến cây sáo trongtay, được chế tác từ gỗ mà cũng chỉ là một khúc gỗ bình thường, cẩn thận xoay tròn một lần, không hề phát hiện ra có huyền cơ gì.
Ta giương mắt nhìn Diễm nhi: “Muội đưa nó cho ta thì biết ăn nói thế nào với Thái tử?”
Nàng thản nhiên cười cười: “Nếu ta đã dám đưa cho tỷ, tất nhiên là đã nghĩra cách ứng phó, mặc dù ta yêu hắn *hắn ở đây là Nam Thừa Diệu*, nhưngngười mà ta yêu nhất vẫn là chính mình, nên tuyệt đối sẽ không hy sinhbản thân để cứu hắn.”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng có quy luật bỗngnhiên truyền đến, nhưng không hề có người lên tiếng, sau khi vang lên ba lần liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ dần dần rời đi.
Tađưa mắt nhìn Diễm nhi, nhưng nét mặt của nàng vẫn trầm tĩnh, không chútlo lắng, thản nhiên lên tiếng nói: “Không việc gì, đó là một nữ tỳ bịcâm, không biết là đã phạm phải lỗi gì, ta cứu nàng từ trong tay ma maquản gia, giọng nói tuy rằng bị huỷ nhưng lại có lòng trung thành. Xemra Thái tử đã hồi phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491196/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.