Sắc mặt ta hơi biến đổi, giọng nói trầm xuống: “Điện hạ, lời nói đùa này không buồn cười gì cả.”
Hắn nở nụ cười không chút để tâm, liền nói: “Cũng như lời của Vương Phi, chỉ là câu nói đùa mà thôi.”
Hắn mặc dù nói như thế, nhưng tự dưng trong lòng ta lại có chút lo lắng, âm thầm hít thở thật sâu, chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình.
Có lẽ, thật sự hắn chỉ nói đùa, nhưng nếu như có một ngày câu nói kia trở thành sự thật, ta phải làm thế nào?
Đang nghĩ ngợi thì Sơ Ảnh đã vô cùng phấn khởi ôm “Kinh Đào” bước vào phòng, trên gương mặt thanh tú không biết là bởi vì chạy quá nhanh hay là vìhưng phấn mà đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ chờ mong của nàng, ta cuốicùng vẫn không đành lòng làm nàng thất vọng, vì thế ngồi vào trước đàn,lặng lẽ nhớ lại, nâng tay lướt nhẹ lên dây đàn.
Dù sao cũng đãđàn qua một lần, mà khúc nhạc này lại đẹp như vậy, nên vẫn còn lưu lạimới mẻ trong ký ức, chính vì thế, hiện tại, khúc nhạc vang lên cứ nhưnước chảy mây trôi dưới bàn tay của ta, da diết không ngừng.
Một khúc vừa kết thúc, sắc mặt Sơ Ảnh ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mà Nam Thừa Diệu cũng chỉ lẳng lặng nhìn ta, đôi mắt thâm trầm sâu sắc.
Qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Khúc nhạc này Vương Phi đã luyện bao lâu?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Trong bữa tiệc Trung Thu ngắm trăng, là lần đầu Thanh nhi nghe thấy.”
Hắn không nói lời nào, chỉ chuyên tâm nhìn vào ta, còn Sơ Ảnh lại nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491189/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.