Sau đêm hôm đó, Nam Thừa Diệu cáo bệnh, không vào triều.
Người đến thăm liền kéo dài không dứt, nhưng tất cả đều bị Tần An từ chối,lấy cớ là Điện hạ đang an dưỡng, không muốn bị quấy rầy.
Thánhthượng cùng văn võ trong triều sớm đã quen với sự nhàn hạ, tuỳ hứng củavị Tam điện hạ này, không hề trách cứ, cũng không có ai để ý mà truycứu.
Bọn họ có lẽ là nghĩ hắn trời sinh tính tình hời hợt, không muốn để tâm đến những chuyện chính sự nên mới lấy cớ cáo bệnh.
Nhưng mà trong những người này, chắc chắn sẽ không có Nam Thừa Miện.
Trong lòng ta thật sự cũng có chút kinh ngạc, cứ tưởng rằng, dựa theo tínhkhí của Nam Thừa Diệu, mặc dù là phải chịu đau, hắn cũng sẽ gắng gượngmà vào triều, để không lộ ra manh mối.
Nhưng hôm nay, hắn lại thoải mái cáo bệnh, nhàn hạ ở trong phủ dưỡng thương, thật là làm ta không ngờ.
Tuy nhiên, từ sau buổi tối hôm đó, ở Đông Cung cũng không có thêm động tĩnh gì, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà sự yên lặng này, làm cho người khác cảm nhận được, đây chính là sự bình lặng trước cơn bão lớn.
Mấy ngày này, ta đều đến Khuynh Thiên Cư giúp Nam Thừa Diệu thay thuốc, vốn hắn là người tập võ, thân thể rất khoẻ, chỉ hơn mười ngày, vết thươngbên hông đã tốt lên rất nhiều.
“Tiểu thư, cuối cùng thì Trục Vũăn phải cái gì, đã lâu như vậy mà vẫn còn chưa khỏi hẳn, ta muốn đếnthăm mà người cũng không cho phép.”
Sơ Ảnh một bên trao thùng thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491188/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.