Nghe thấy tiếng bướcchân hỗn loạn đã dần dần đi xa, ta vẫn không dám nhúc nhích, mặc dù đãgiảm bớt sức lực, nhưng vẫn duy trì tình trạng ôm lấy thắt lưng của NamThừa Diệu.
Hắn cũng bất động, không hề nói gì, căn phòng lại rơivào yên lặng, ánh trăng ở bên ngoài len vào trong, toả ra tia sáng bìnhyên khoan khoái.
Một lát sau, giọng nói của Tầm Vân một lần nữa vang lên ở bên ngoài cửa: “Điện hạ, Thái tử cùng tuỳ tùng đã rời khỏi.”
Đáy lòng đang căng như dây đàn của ta, cuối cùng cũng thả lỏng.
Lúc trước là bởi vì tình hình căng thẳng tựa như khi gương tuốt khỏi vỏ, nỏ lên dây cung mà tạm thời bỏ đi sự xấu hổ, hiện tại cảm giác này nhanhchóng xuất hiện trở lại.
Không muốn để hắn nhìn thấy, cũng khôngmuốn cùng hắn đôi co, ta ung dung buông nhẹ vòng tay quanh thắt lưng của hắn, lặng lẽ dịch chuyển đến cạnh giường.
Bất chợt trong lúc đóta mới phát hiện, sở dĩ Tầm Vân không vào trong phòng, mà chỉ đứng ởtrước cửa đáp lời, có phải là vì sợ ta sẽ xấu hổ, dù sao thì lúc chúngta diễn trò, các nàng đều ở ngoài điện, tất nhiên là nghe rõ mọi điều.
Hai gò má lập tức ửng đỏ, không khỏi có phần vui mừng khi hiện tại đèn đuốc trong phòng đều tắt ngấm, sự xấu hổ của ta vì thế mà có thể được chegiấu.
Nam Thừa Diệu cũng không hề trêu đùa ta, chỉ nghe thấytrong giọng nói của hắn thoáng có ý cười, lên tiếng căn dặn Tầm Vân:“Tới Mặc Các mang đến cho Vương Phi một bộ y phục sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491187/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.