“Ai?”
Nam Thừa Diệt đột nhiên bật dậy nửa người, mặt nhìn ra ngoài, giọng nói vang lên trong căn phòng vắng vẻ, mang theo sự lạnh lùng tức giận không hề chegiấu cùng với sự đề phòng, giống như là vừa từ trong giấc ngủ bừng tỉnh.
Mùi rượu mát lạnh trong căn phòng, âm thầm chuyển động, hoặc là, sự rét lạnh này, cũng không hẳn chỉ là vì hương rượu.
Tầm Vân vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Điện hạ, là Thái tử điện hạ đến đây, nô tì không thể ngăn cản, xin Điện hạ thứ tội.”
Ngừnglại một lát, dáng vẻ Nam Thừa Diệu uể oải tựa lên đầu giường, một taytuỳ ý vờn nhẹ lên mái tóc dài như nước của ta, khẽ cười nói: “Đúng làkhông trách được ta khi nói Đại ca không hiểu phong tình, đã hơn nửađêm, người rời bỏ Đông Cung cùng mỹ nhân như hoa, tìm đến quý phủ của ta làm gì?”
Hắn không gọi Nam Thừa Miện là Thái tử, mà dùng cáchxưng hô trong nhà, vì thế cũng tự nhiên tựa người trên giường, khôngđứng dậy thi lễ vua tôi.
Nam Thừa Miện trái lại cũng không đểtâm, ôn hoà mở miệng, lời nói không chút hoang mang: “Tam đệ, tối nay có thích khách lợi dụng ban đêm xông vào Đông Cung, ta dẫn người đuổitheo, tận mắt thấy hắn đi vào Tam vương phủ, nên mới đến xem qua, đãquấy rầy ngươi cùng giai nhân nghỉ ngơi, đúng là ta không phải.”
Bởi vì ta nằm nghiêng lại hướng về phía trong, hơn nữa trên giường còn cómảnh lụa trắng rũ xuống, Nam Thừa Miện không nhìn thấy dáng vẻ của ta,có lẽ hắn nghĩ ta chỉ là một đoá hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491186/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.