Ta không để tâm tìmhiểu xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chỉ dốc hết sức có thể để cầmmáu, bôi thuốc, băng bó, mỗi một bước, đều cẩn thận tỉ mỉ.
Đợicho đến khi vừa làm xong một lượt, thời điểm ta khẳng định vết thươngcủa hắn đã không còn gì đáng ngại, thì sắc trời bên ngoài cửa sổ cũngdần trở nên sáng rõ.
Cảm giác thả lỏng và mệt mỏi cũng nhanhchóng truyền đến, ta tuỳ ý vén tay áo lau đi vệt mồ hôi trên trán, tảng đá đè nặng ở trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống đất, cả người liềntrở nên dễ chịu hơn.
Sau một khắc đó, ta bỗng nhiên nhận ra rằng, trước đây, hình như bản thân không hề phát hiện, thương thế của hắn lại khiến ta lưu tâm đến vậy, từ lúc nào đã nén sâu vào trong lòng của ta.
Ta hơi rùng mình, không muốn cũng không dám tiếp tục suy nghĩ, nhưng lại không ngăn được cảm giác sợ hãi.
Đến cùng là ta đang sợ cái gì, bản thân cũng không thể phân biệt rõ, nhưng cảm giác chính là cảm giác, ta vô phương khống chế.
“Vương Phi đã mệt mỏi, trước hết nên để cho Tầm Vân đưa nàng trở về.” Giọngnói của Nam Thừa Diệu ở trong bóng đêm nhàn nhạt vang lên, tựa như ởtrong đó còn ẩn chứa cảm xúc u ám, nhưng cuối cùng vẫn là sự yên lặng.
Ta buộc bản thân phải thu lại tâm tình, nhìn vết thương được băng bó rấttốt của hắn, sau đó nói nhỏ: “Vết thương của Điện hạ đã không còn đángngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, sau một thời gian, liền có thể phụchồi, sẽ không tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-ky-kinh-hong-chieu-anh/1491185/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.