Sợi dây đó... Diễm mơ hồ bỗng giật mình, thì ra người mà mình yêu lại là người anh lúc trước. Sao cô không nhận ra cơ chứ!
Anh cô, anh ấy không hề nhớ gì cả.
Quên tất cả, quên luôn cả cô.
Nước mắt vô thanh lăn nhanh xuống gò má.
- Chỉ một sợi dây thì nói lên được điều gì? Anh nghĩ như vậy mà có thể buộc tội tôi, quá hồ đồ.
Ha ha ha... Trần Quân cũng nhận ra sợi dây đó, đúng là của hắn nhưng đã mất từ vụ việc đó. Hắn chỉ nghĩ trong lúc chạy có lẽ rơi ở đâu rồi, không ngờ lại nằm trong tay anh. Mà anh ấy thay đổi quá lớn, hắn sắp không nhận ra rồi.
- Sao? Mày không nhận? Nói tóm lại hôm nay tao phải đòi lại công bằng.
Anh em, lên!!!!!
Hai bên lao vào đánh nhau, được một lúc hai bên đều chật vật. Mặt Trần Quân bầm tím, Lộ Jonh cũng không khá hơn là bao.
- Mai Ngọc Thành!
Cô kêu lên trong vô vọng.
- Anh có thể cho em biết bao lâu nay anh làm gì, anh sống làm sao?
Thiêu hừ lạnh, quát cô.
- Cô đừng hòng tơ tưởng lão đại chúng tôi.
Độc Nhãn nghe cái tên này cảm giác thật quen thuộc, có cơn nhói từ tim lên. Rất mơ hồ cảm giác thân thuộc với cô.
- Độc Nhãn, tao đã nói, sự việc hôm đó tao không hề làm, cũng không làm hỏng mắt mày. Mày là anh của tao, sao tao phải phá mày làm gì?
Trần Quân quét mắt tới Thiêu.
- Anh có biết hôm đó anh làm gì không? Sao anh lại biến mất? Anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-keo-kiet-bun-xin-yeu-toi/1734386/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.