Cục diện trước mặt đã rõ ràng, người ta muốn đối chọi với hắn.
Trần Quân nghiêng mày cười khẽ.
- Anh nghĩ mình là ai?
- Tôi? Đương nhiên là người tình của cậu rồi, nhanh lại đây với tôi nào.
Phi, cái tên bán nam bán nữ này ở đâu ra vậy?
- Hẹn nhau ở khu rừng thông, tối nay chúng ta gặp nhau cùng ôn lại tình xưa nha.
Tút tút tút...
Có chút không phù hợp, hắn có nghĩ đến đau đầu vẫn không tra ra được. Tại sao tâm phúc của hắn lại bị người ta hạ gục dễ dàng như vậy
Nhìn lại tâm phúc yếu nhợt trên giường hắn lại đau đầu.
Diễm của hắn đang trong tay bọn người kia, lo sợ dấy lên trong lòng. Nhưng ít ra hiện giờ cô vẫn an toàn, chưa bị thủ tiêu. Cô là con tin duy nhất có thể kéo hắn đến khu rừng thông đó.
Không đi cũng phải đi.
Vì tình yêu!
Vì gia môn, không muốn phụ lòng mong mỏi dâu con của ba mẹ.
Vì sĩ diện của hắn, hắn nhất định phải đi.
Gió thổi qua từng cơn từng cơn như thét gào, hú lên trong màn đêm.
Trần Quân đến rừng thông, chạy xe một hồi thì đến một bãi đất trống, hắn xuống xe thì có người đến chào.
- Chào anh, mời anh đi theo tôi.
- Được.
Trần Quân đi theo đến một căn nhà tồi tàn trong tàn tệ, không có chút sức sống nào, thật rùng rợn.
Lại thêm một bầu trời đầy sao, trăng sáng, cũng có chút lãng mạn.
Quân đi theo tên kia một đoạn thì dừng lại, nơi này có chút quen thuộc.
Ha ha ha...
Tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-keo-kiet-bun-xin-yeu-toi/1734384/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.