Chương trước
Chương sau
"Không có."
Lạc Thần vừa nói vừa hướng thủy đạo bên kia đi đến, nàng đi lại nhẹ nhàng, mỗi bước đều vô cùng thận trọng.
Sư Thanh Y cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng nàng quả thật đã ngửi thấy một mùi hương, tuy rằng đạm nhạt nhưng rất chân thật, nhưng Lạc Thần nói không ngửi thấy, nàng liền bắt đầu hoảng hốt do dự, cho rằng bản thân phát sinh ảo giác.
Vì vậy lại ngửi thêm vài lần để kiểm tra, mùi hương vẫn vươn vấn.
Đó là một loại mùi hương rất cổ quái, cũng không phải là khó ngửi, ngược lại, kỳ thực rất dễ chịu.
Thế gian mùi hương kỳ quái các loại, Sư Thanh Y ngửi qua rất nhiều, tỷ như nói lăng huyết trong cổ lâu ở Quý Thọ Thôn, hoặc là "tàng thi cổ", nhưng mùi hương lúc này hoàn toàn khác mùi hương của thực vật như lăng huyết, cũng khác một trời một vực với mùi xạ hương của tàng thi cổ ở công viên.
Nó có vài phần tương tự hương thơm trên cơ thể nữ nhân, mềm nhẹ hư ảo, mặt khác lại hỗn tạp trong đó vài phần vị đạo không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả.
Trong khi Sư Thanh Y còn đang đứng tại chỗ ngửi tới ngửi lui, Lạc Thần đã đến bên cạnh thủy đạo.
Trong Sư trạch thủy đạo ngang dọc, nơi nào cũng có, căn cứ theo các tòa biệt thự mà phân bố, chỗ nào có biệt thư chỗ đó có thủy đạo.
Biệt thự trong Sư trạch bố cục tinh tế, cho nên những thủy đạo này được xây dựng cũng vô cùng có quy tắc. Thủy đạo chiều rộng tương đương sông thủ thành, cũng giống như ở ngôi biệt thự đối diện cổng chính chuyên dùng tiếp khách kia, phía trên cũng có một cây cầu đó bắc ngang, giống như vành đại ngọc thạch tinh tế bao quanh biệt thự.
Tuy rằng tương thông với nhau nhưng nhà họ Sư ở bên dưới lắp rất nhiều thiết bị thông nước, cho nên nước trong thủy đạo ban ngày thoạt nhìn đặc biệt trong suốt, thậm chí nhà họ Sư mỗi ngày đều sẽ tiêu hao một lượng lớn nhân lực để vớt lá cây rơi xuống.
Thủy bích (vách của thủy đạo) xây bằng đá, Vân Nam thời gian lâu dài, trên thạch bích đã bám một lớp rêu xanh mượt, có chút giống với hồ nước của Lệ Giang cổ thành ở Vân Nam, dòng nước thanh lạnh, rêu xanh phất động, thủy đạo đã trở thành thứ tô điểm cho phong cảnh thanh lương tịnh lệ của Sư trạch.
"Lạc Thần, chị không ngửi được sao?" Sư Thanh Y đi đến bên cạnh Lạc Thần, theo tầm mắt của nàng nhìn xuống thủy đạo.
Lạc Thần lắc đầu, ánh mắt rơi xuống mặt nước, lại thấp giọng nói: "Ở đây mùi hương đó có rõ ràng hơn chút nào không?"
Mặc dù nước trong thủy đạo ban ngày thoạt nhìn trong suốt nhưng trong màn đêm tuyết phủ vẫn không nhìn rõ đáy nước.
Những chỗ có đèn đường chiếu xuống, mặt nước liền phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, minh ám giao thoa, còn những chỗ không được ánh đèn soi đến chính là đen nhánh một mảnh, sâu thẳm băng lãnh, giống như đêm tối vĩnh viễn không cách nào chạm đến đáy, ai cũng không biết bên dưới có cái gì, cũng không dám tưởng tượng bên dưới có gì.
Sư Thanh Y gật đầu, lại ngửi lần nữa, sau một lúc lâu bỗng nhiên nhíu mày: "....... Đã biến mất."
Lạc Thần quay đầu lại nhìn nàng.
"Thực sự không còn." Sư Thanh Y lẩm bẩm nói: "Mới vừa rồi mùi hương vẫn rất nồng đậm, quá kỳ lạ rồi, chẳng lẽ là em sản sinh ảo giác sao? Chị không ngửi được, em lại ngửi được, có phải em....."
"Không phải." Lạc Thần thần sắc nghiêm nghị, đem chuyện này cẩn thận suy xét: "Em từ trước đến nay ngũ quan tinh nhạy, vượt xa hơn chị, trên đời này có những mùi hương chị ngửi không được nhưng em có thể, rất là bình thường."
Sư Thanh Y bị lời này của nàng khiến cho có chút xấu hổ, bất quá vẫn tin tưởng, tâm tư nàng mới vừa rồi còn treo trên bầu trời âm u hiện tại cũng hơi buông lỏng: "Nói như vậy chị tin tưởng em? Kỳ thực bản thân em còn có chút không tin tưởng bản thân mình, còn tưởng rằng là do đầu óc em quá hỗn loạn."
"Chị dĩ nhiên tin em. Chỉ tiếc, chị không ngửi thấy." Lạc Thần ngồi xuống cạnh thủy đạo, đưa tay vào trong làn nước đen.
Sư Thanh Y hiện tại đối với thủy đạo trong Sư trạch có một loại cảm giác sợ hãi, thấy nàng động tác đó của nàng vô thức trầm thấp hô lên: "..... Đừng."
Lạc Thần vốc lên một búng nước, đặt dưới mũi ngửi thử: "Không sao."
Cái gì cũng không xảy ra, không có quái vật gì nhảy ra cắn tay Lạc Thần, nước cũng không có bất cứ vấn đề gì, chảy qua khẽ tay Lạc Thần, trong trẻo phản quang dưới ánh sáng.
Sư Thanh Y lúc này mới yên tâm, cũng ngồi xỗm bên cạnh Lạc Thần nói: "Thế nào, chị bây giờ có thể ngửi thấy không?"
Lạc Thần vẫn lắc đầu, nàng nghiêng tay đem nước đỗ xuống.
Đêm tuyết rơi nhiệt độ cực kỳ thấp, băng lãnh băng lãnh đến xương, Lạc Thần ra cửa cũng không mang bao tay, Sư Thanh Y hiện tại cũng chỉ muốn ra ngoài giải khuây không mang khăn tay để thay nàng lau nước, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đem bao tay của mình cởi ra, cầm bàn tay ướt đẫm nước của Lạc Thần cẩm thận xoa nắn, muốn làm ấm bàn tay lạnh lẽo kia.
Lạc Thần yên lặng rũ mi nhìn từng động tác của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vừa xoa vừa nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đầu tiên là bản thân ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, Lạc Thần lại nghe không ngửi được, tiếp theo mùi hương nhanh chóng tiêu tán, không để lại bất kỳ vết tích gì. Nhất là trong đêm giá lạnh này, cảm giác lạnh lẽo sẽ càng thêm rợn người, hơn nữa rợn người đến không chân thực.
"Trước đây đã ngửi qua sao? Em nói loại mùi hương đó." Lạc Thần nói.
"Không có." Sư Thanh Y bất đắc dĩ nói: "Chí ít gần đây không có. Về phần thật lâu trước đây, em đã năm năm không trở về, có vài thứ cũng không rõ lắm, không thể xác định."
"Ân." Lạc Thần gật đầu: "Ngày mai chị đến hồ nước xem thử. Về phần những thủy đạo này, phát hiện phát hiện có gì bất thường thì nói cho chị biết, trước đừng chú ý nơi này nữa."
"......Được." Sư Thanh Y đáp ứng, mang một cái bao tay của mình vào tay Lạc Thần, nhìn một chút, mới ôn nhu căn dặn: "Sau này ra ngoài phải mang bao tay, thời tiết rất lạnh, tay chị phải được bảo hộ."
Tuy nói Lạc Thần thể chất cũng không kỵ hàn nhưng nàng ăn mặc đơn bạc như vậy, khiến Sư Thanh Y nhìn thấy rất đau lòng.
Lạc Thần nắm tay nàng, chậm rãi áp lên mặt mình, khóe môi mang theo đạm nhạt tiếu ý, thấp giọng nói: "Vì em chị sẽ tự bảo hộ."
Sư Thanh Y: "....."
Lời này, thế nào nghe có chút không được tự nhiên.
Lạc Thần nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Muốn trở về nghỉ ngơi sao?"
Ánh mắt Sư Thanh Y quét qua thủy đạo cách đó không xa, do dự một lát mới nói: "Em muốn chờ thêm một lát."
Lạc Thần biết suy nghĩ của Sư Thanh Y, liền theo ý nàng, hai người dọc theo thủy đạo tùy ý vô mục đích mà vòng quanh, mặt ngoài thoạt nhìn giống như ban đêm đi tản bộ, nhưng thật ra Sư Thanh Y lại thỉnh thoảng hướng thủy đạo quan sát.
Vừa đi, Sư Thanh Y vừa nói chuyện với Lạc Thần, bởi vì chuyện thủy đạo rất dĩ nhiên sẽ bàn luận đến bố cục của Sư trạch
"Nhà họ Sư bố cục cửu môn (chính cửa),cùng với Chàng Khách Lâu là ý của bà ngoại em, hay là tổ tiên đã lập nên?" Lạc Thần nói.
Nghe được ba chữ Chàng Khách Lâu, Sư Thanh Y kinh ngạc cười nói: "Rất ít có người có thể nhìn ra nó là Chàng Khách Lâu, ngay cả những người làm việc trong Sư trạch trên cơ bản cũng không biết. Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được chị."
Các nàng hiện tại đang nói đến Chàng Khách Lâu chính là ngôi biệt thự đối diện cổng chính.
Lúc trước Sư Dạ Nhiên chính là ở nơi đó tiếp đãi Lạc Thần, Duẫn Thanh.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Ngôi biệt thự đó vị trí phong thuỷ rất đặc biệt, đứng mũi chịu sào, nếu có cái gì không tốt, liền ứng vào nó trước tiên. Cho dù không có người ở nhưng phòng trống trên lầu vẫn hàng ngày quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị thỏa đáng, dĩ nhiên không phải dành cho khách tầm thường."
Mọi người thường nói "chàng khách", là ám chỉ thứ bẩn trên người, dẫn đến kí chủ tính tình đại biến, bị vật bẩn điều khiển. Mà xây dương Chàng Khách Lâu, chính là trên cơ sở bố cục tổng thể, đem ngôi biệt thự này biến thành ký chủ, cái gì yêu ma quỷ quái, ngưu quỷ xà thần đều sẽ ưu tiên lựa chọn vào trong biệt thự này, trên lầu có rất nhiều căn phòng sạch sẽ thoạt nhìn dường như không có khách ở lại nhưng thật ra, vẫn có "khách" ở lại.
Sư Thanh Y trả lời câu hỏi trước đó của Lạc Thần: "Em cũng không biết bố cục này là do ai thiết kế, bất quá em nghĩ có lẽ ý tứ của tổ tiên nhà họ Sư, bà ngoại nàng nhiều lắm chỉ là tu sửa một chút, có lẽ là như vậy."
Nàng nói như vậy nhưng trong lòng cũng nén thở dài, thân là người nhà họ Sư nhưng rất nhiều chuyện trong nhà chính nàng lại không biết rõ, mơ mơ hồ hồ, loại cảm giác mông lung này khiến nàng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Chị thấy ngoại trừ Chàng Khách Lâu, còn có tám biệt thự. Chị em ở căn thứ tư, biệt thự của em là căn thứ năm, tiểu di em luôn ở bên cạnh em, ngôi thứ sáu, vậy em bà ngoại sinh tiền ở căn nào?"
"Thứ chín." Sư Thanh Y nói: "Ngôi nằm ở sau cùng cụm biệt thự."
"Bỏ qua những căn biệt thự đó, cùng với căn thứ hai dùng làm nơi tổ chức tiệc, những căn khác chưa từng có người ở sao?"
"Rất lâu trước đây, căn thứ ba là của anh em, lúc trông cổ lâu em từng nói với chị, hắn mất rất sớm, nên biệt thự của hắn vẫn bỏ trống. Các biệt thự khác em cũng không rõ lắm."
Trong lúc nói chuyện, bất tri bất giác đi hồi lâu, kết quả quả đến gần biệt thự dùng tổ chức tiệc, vị trí của nó nằm bên phải Chàng Khách Lâu, nếu theo như lời của Lạc Thần, thì chính là căn biệt thự xếp thứ hai.
Sư Thanh Y dừng bước trước biệt thự.
Đêm mai chính là dạ tiệc, cho nên đại sảnh cơ bản đã trang trí xong, bên trong đặc biệt rộng rãi, Sư Thanh Y mở đèn, toàn bộ đại sảnh nhất thời tràn ngập ánh sáng, giống như tinh tú khắp bầu trơi hội tụ, chiếu xuống quầy bar, bản tiệc, còn có sàn nhảy ở đây.
Tuy rằng hiện tại trống trải tịch liêu, nhưng Sư Thanh Y cũng đã có thể tưởng tượng đến cục diện náo nhiệt lúc đó, vô số nam nữ trang phục lộng lẫy ở đây đi đi lại lại, nhưng trong giống như trong dự liệu, trong bầu không khí nhàn nhã xa hoa, Sư Thanh Y không hề cảm nhận được nửa điểm vui vẻ, nàng thậm chí cảm thấy nơi hoa lệ này giống như một bức màn thật lớn đính đầy kim cương ngọc quý, khiến nàng khó chịu.
Trong lòng tồn tại tâm tư này, Sư Thanh Y đi ra sàn nhảy, nàng đứng dưới ánh đèn, ánh sáng rơi trên hàng mi dài của nàng, mỹ lệ thanh nhã đến mê người, nhưng thần sắc lại lo âu cùng ảm đạm.
Lạc Thần hướng nàng bước đến, trên người khoác một tầng ánh sáng nhu hòa.
Sư Thanh Y lúc này mới từ trên người nữ nhân này cảm thụ được vài phần bình ổn cùng an ủi, nàng vươn tay ra trước mặt Lạc Thần, khẽ cười nói: "Khiêu vũ không?"
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, đầu cũng cúi thấp một chút: "Chị không biết."
Loại khiêu vũ hiện đại này, Lạc Thần một chút cũng không biết, thoạt nhìn cũng không muốn biết. Có lẽ nàng cảm thấy loại khiêu vũ này càn rỡ lại lộ liễu, mặc dù có chút phong tình nhưng nàng đến hiện đại lâu như vậy cũng không cách nào chấp nhận.
Tay phải của Sư Thanh Y đặt trên lưng nàng, tiếu ý càng sâu, giọng nói ôn nhu lại mờ ám: "Thắt lưng uyển chuyển, giai nhân cộng vũ. Các người khi đó là nói như vậy, đúng không?"
"Chị chỉ biết đánh đàn." Hàng mi dài của Lạc Thần run rẩy, trả lời cũng có chút ủ rũ.
Lạc Thần ăn mặc đơn bạc, Sư Thanh Y cảm nhận được sự mềm dẻo nơi thắt lưng của nàng, lòng bàn tay chạm đến thực sự có cảm giác mềm mại, vốn dĩ nàng chỉ là muốn cùng Lạc Thần vui đùa vài câu, kết quả gần gũi như vậy mà ôm lấy thắt lưng nàng, chính Sư Thanh Y bắt đầu có chút tâm ý khác.
"Em dẫn chị nhảy thử một lần." Sư Thanh Y giọng nói đè thấp, dán bên tai Lạc Thần mềm nhẹ nói: "Xin mời."
Lạc Thần không nói chuyện, ngượng ngùng tựa hồ có chút cứng nhắc, khóe mắt như có như không toát ra vài phần ngượng ngùng, tay phải của Sư Thanh Y đặt trên thắt lưng của Sư Thanh Y, tay trái mở ra treo giữa khoảng không, làm tư thế mời, Lạc Thần cúi đầu nhìn một chút, do dự chốc lát mới đặt tay vào lòng bàn tay Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y liền có run sợ run rẩy nắm lấy tay nàng, dẫn theo nàng di chuyển bước chân.
"Theo bước chân của em, từ từ sẽ được." Giọng nói của Sư Thanh Y mềm nhẹ, nâng tay nhấc chân đều kiều diễm, bắt đầu dẫn dắt Lạc Thần: "Một, hai. ba....bốn...."
Lạc Thần hơi cúi đầu, yên lặng mà thận trong đi theo bước chân biến hóa của Sư Thanh Y.
Mặt Sư Thanh Y gần như dán sát vào mặt Lạc Thần, có thể rõ ràng cảm thụ được hô hấp ấm áp của nàng, thấy đôi mi của nàng đang rũ xuống, che giấu vài phần quẫn bách, thậm chí có thể thấy rõ trên gương mặt thanh nhã trắng nõn của nàng lộ ra vài tia hồng nhuận.
"Đau —." Sư Thanh Y đột nhiên khẽ kêu lên.
Lạc Thần nhìn thấy mình giẫm lên chân nàng, vội vã thu chân lại.
Sư Thanh Y cười rộ lên: "Không sao, chuyện rất bình thường thôi, làm lại lần nữa."
Lạc Thần xoay lưng về phía Sư Thanh Y, lại thấp giọng nói: "Không nhảy nữa."
"Thế nào?" Sư Thanh Y cảm thấy kỳ quái, dán đến gần, nói: "Em đã nói không sao mà, chị giẫm lên chân em bao nhiều lần cũng không sao, em nguyện ý."
"Đừng.....nhìn chị." Lạc Thần cúi đầu, sau lưng một làn tóc dài mềm mại, giọng nói càng thêm phiền muộn.
"Lạc Thần?" Sư Thanh Y đột nhiên xoay vai Lạc Thần lại, xích, cười ra tiếng: "Chị đỏ mặt sao?"
"Không có." Lạc Thần ngẩng đầu lên, khẽ mím môi, chăm chú nhìn Sư Thanh Y.
Gương mặt nhàn nhạt phiếm hồng, vừa quyến rũ vừa đáng yêu.
Sư Thanh Y bị nàng nhìn chằm chằm, kéo căng mặt nói: "Được, một lần, chúng ta làm lại một lần nữa thôi?"
"Chị nói rồi, chị chỉ biết đánh đàn." Lạc Thần nói.
Sư Thanh Y còn muốn quấn lấy nàng vì vậy xuất ra hết công phu, cuối cùng Lạc Thần mới đáp ứng nàng nhảy thêm một lần, hai người tương hỗ dán hợp, mờ ám ôm nhau nhảy một lúc, cách đó không xa đàn dương cầm lại nhẹ nhàng vang lên một âm.
Khúc dương cầm ưu nhã vang lên, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đồng thời dừng lại động tác.
Trước đó Sư Thanh Y âu yếm ôm Lạc Thần, Lạc Thần trong lòng hỗn loạn, tính cảnh giác liền có giảm đi, không nghĩ cư nhiên có thể có người trong lúc đó lặng lẽ tiến vào.
Hay là bởi vì bản thân sơ suất, Lạc Thần nhìn đến bên kia, ánh mắt có chút băng lãnh.
Các người đánh dương cầm ngẩng đầu lên, nhìn hai người, mỉm cười: "Có nhạc đệm, thế nào các người lại không nhảy?"
"Tiểu di?" Sư Thanh Y lấy làm kinh hãi, vội vàng đi qua: "Trễ như vậy rồi, người thế nào còn đến đây?"
Lạc Thần nhìn thấy là Sư Khinh Hàn, sắc mặt lúc này mới dịu đi, yên lặng theo Sư Thanh Y đến bên cạnh đàn dương cầm.
"Ta thấy ở đây mở đèn, biết hẳn là phải A Thanh con ở chỗ này." Sư Khinh Hàn đứng lên, hình như đang hạ quyết tâm gì đó, nhẹ giọng nói: "Tối mai, chính là đêm dạ tiệc rồi, ta cảm thấy có một số việc cần phải nói với con, nếu như không nói, ta sợ sẽ bản thân sẽ hối hận."
"Việc gì?" Thấy thần thái của Sư Khinh Hàn, Sư Thanh Y cảm thấy mơ hồ biết nàng muốn nói gì rồi, nhưng vẫn trầm thấp hỏi một câu.
"Tôi cần tránh mặt không?" Lạc Thần đạm nhạt nói.
"Không cần." Sư Khinh Hàn nhìn Lạc Thần, thở dài lắc đầu: "Lạc tiểu thư, cô là khách của ta, hơn nữa ta còn nhờ cô giúp đỡ, chuyện này ta nghĩ cho cô cùng A Thanh biết."
"Tiểu di, người....." Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Lạc Thần, lại quay mặt đi nói: "Rốt cục là chuyện gì?"
"Chính là 'nó'." Sư Khinh Hàn đột nhiên nói.
Lời này nghe xong có vẻ không đầu không đuôi, một câu trống rỗng, nhưng sắc mặt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lại đồng thời thay đổi.
"Các người nghĩ không sai." Sư Khinh Hàn nhợt nhạt cười: "Bí mật của nhà họ Sư, chính là 'nó'."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.