================
Lâm Nhất quay đầu nhìn theo tầm mắt hắn.
Tia lửa bay vút lên bầu trời đêm rồi nổ đùng một tiếng.
Từng loạt pháo hoa tầm cao phá vỡ màn trời tăm tối, kéo theo nó là một bản hòa âm diễn tấu. Hoa lửa sáng bừng rực rỡ lung linh, từng dải pháo muôn màu chiếu sáng cả một vùng biển nhỏ yên tĩnh phía xa cùng con tàu thủy neo bên dưới.
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy khỏi mỏm đá ngầm, cứng nhắc tiến thêm hai bước quay mặt về biển rộng. Tướng đi của anh không lấy gì làm vững chắc, Đoàn Triết phải vội vàng chạy tới đỡ phần cổ tay trái đang giữ đàn lại.
Ánh mắt Lâm Nhất dường như đã ai bị niệm chú, anh đẩy luôn đàn cello trong tay mình về phía Đoàn Triết làm hắn hơi sửng sốt, sau đó cẩn thận nhận cả đàn và cây vĩ vào tay.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Triết được tận tay sờ vào đàn cello của Lâm Nhất, nương theo ánh sáng từ pháo hoa có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn hoàn hảo trên thân đàn. Hắn bắt chước tư thế cầm đàn bước đi của Lâm Nhất, dùng một tay nắm cổ đàn nhấc lên.
Cây đàn này còn nặng hơn hắn tưởng tượng một chút.
Đoàn Triết cẩn thận từng li từng tí nâng cả đàn và vĩ cho vào hộp đàn, đóng nắp lại rồi trở về bên người Lâm Nhất sóng vai đứng cùng anh, chỉ về hướng vách đá cách con tàu không xa: "Thấy khu khách sạn nghỉ dưỡng bên kia không? Đó là màn biểu diễn pháo hoa mừng năm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-hoa/3313166/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.