Bàng Vân cười thâm ý: "Đương nhiên là tiễn cậu một đoạn rồi? Ơ, sao cậu lại bị thương?"
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười một cái, trên răng toàn là máu: "Không sao, tôi vẫn chịu được."
"Vậy thì tốt, lão phu còn lo dùng sức quá nghiền chết cậu như nghiền một con kiến hôi cơI"
Bàng Vân gật đầu.
Diệp Bắc Minh lau sạch máu ở khóe miệng: "Không phiền Bàng lão tiễn tôi nữa."
"Nào có! Đều là người trong nhà cả, cứ để tôi tiễn cậu một đoạn đi, để cho cậu đỡ tịch mịch trên đường xuống Hoàng Tuyền, phải không?" Bàng Vân cười.
Trong lúc đó, vai hai người cách nhau chưa đến một mét.
Người bình thường nhìn vào còn tưởng Bàng Vân là một vị trưởng bối nào đó của Diệp Bắc Minh cơi
Cùng lúc đó, ở bên ngoài thành Hồng Hoang.
Các thế lực lớn đã chờ đợi lâu nay!
Cổ Kiếm Trần, Bất Hủ Càn Khôn, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ, v.v... mười mấy người cảnh giới Tế Đạo chưa hề rời đi, tất cả đều chờ ở đây!
Trần Vũ Nhu, Trần Kiếm Bình.
Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên cũng ở hiện trường!
"Lão tổ, Diệp Bắc Minh ra rồi!" Một người đàn ông trung niên chạy tới.
Xoetl
Vô số ánh mắt nhìn qua cổng thành nhìn vào ngã tư đường.
Một lúc sau.
Diệp Bắc Minh và Bàng Vân sánh vai đi dến cổng thành!
Bàng Vân cười trêu tức: "Nhóc con, hình như có rất nhiều người đang chờ cậu!"
"Để lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670583/chuong-4744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.