Chương trước
Chương sau
Diệp Bắc Minh đi thẳng vào vấn đề: "Ông có biết nhà tù số sáu giam giữ Đế Thi ở đâu không?"

Dù đã có chuẩn bị trước, Hoang Cửu Dương vẫn sợ hết hồn khi nghe câu hỏi của Diệp Bắc Minh!

"Cậu... Diệp công tử, cậu nghiêm túc đấy hả?"

"Ông thấy tôi có giống đang nói đùa không?"

Diệp Bắc Minh nhìn ông ta.

Hoang Cửu Dương không trả lời thẳng, mà nặng nề bật ra một câu: "Diệp công tử, nếu tôi đoán không nhầm, Đế Thi thoát ra từ nhà tù số bảy đang ở trên người cậu?”

"Đúng vậy!"

Diệp Bắc Minh thừa nhận luôn.

Mặt Hoang Cửu Dương biến sắc!

Như vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi!

Thảo nào Diệp Bắc Minh tự tin thết

"Nhà tù số sáu, ở núi Bất Hủ!" Hoang Cửu Dương nói.

"Núi Bất Hủ?”

"Đúng! Núi Bất Hủ, xếp hạng sáu trong mười ngọn núi Sáng Thết"

Nửa canh giờ sau, Diệp Bắc Minh và Hoang Cửu Dương sánh vai bước ra khỏi ngọn núi thần thứ tư.

'Trên khuôn mặt già của Hoang Cửu Dương là nụ cười vui sướng! Có vẻ giữa hai người đã đạt được một thỏa thuận nào đó! "Tiểu Minh Minh!"

"Diệp đại ca!"

Côn Ngô Mật Phi, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, ba người bay nhanh tới!

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Mọi người ở lại đế cung Hồng Hoang, tôi phải

đi rồi!" "Tiểu Minh Minh, anh phải đi bây giờ à?" Côn Ngô Mật Phi lưu luyến.

"Diệp đại ca, anh đừng đi có được không?" Tiêu Nhã Phi nắm chặt bàn tay anh.

Diệp Bắc Minh cười nói: "Cô bé ngốc, anh có việc riêng cần làm."

"Giờ anh phải đi rồi, anh hứa với em, đợi anh làm xong hết mọi việc, anh sẽ tới tìm bọn em ngay!”

"Nhưng em không nỡ xa anh!" Tiêu Nhã Phi đỏ hồng mắt, rất là lưu luyến.

Tiêu Dung Phi khẽ quát: "Nhã Phi, chúng ta ở lại đế cung Hồng Hoang, nâng cao cảnh giới!"

"Tranh thủ sau này còn làm trợ thủ đắc lực cho Diệp đại ca!" Lúc này Tiêu Nhã Phi mới lưu luyến buông tay ra!

Diệp Bắc Minh nhìn sang U Nhược: "U Nhược cô nương, cô cũng ở lại đế cung Hồng Hoang đi!"

"Tôi đã nói chuyện với cung chủ rồi, sau này, cô cứ tu võ cùng Mật Phi!" "Hả? Tôi cũng ở lại á?"

U Nhược đầy nghỉ hoặc.

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Trước mắt nơi này là an toàn cho cô nhất!"

U Nhược suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu.

"Mọi người đừng tiễn nữa, tôi tự đi được rồi!"

Diệp Bắc Minh không ở lại lâu, sau khi dặn dò vài câu, anh quay người rời khỏi đế cung Hồng Hoang!

"Anh ta cứ đi như vậy à?”

Tố Vấn quay đầu lại: "Sư phụ, rốt cuộc Diệp Bắc Minh và cung chủ đã nói gì với nhau nhỉ?"

Bàng Vân cười khẩy: "Muốn đi ư? Nào có đơn giản thết"

Ông ta bước ra một bước, thân ảnh biến mất!

Diệp Bắc Minh chân trước vừa ra khỏi đế cung Hồng Hoang! "Nhóc con, cẩn thận!"

Dao Trì và tháp Càn Khôn Trấn Ngục nối tiếp nói!


thành Hồng Hoang!" Có vẻ Bàng Vân đoán được suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, ông ta nhếch miệng cười bảo.

Bề ngoài, Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh như thường: "Bàng lão, ông ra đây làm gì?"

Bàng lão đi sau vỗ vai Diệp Bắc Minh, một cỗ năng lượng cực mạnh áp xuống!

Giống như một ngọn núi khủng bố, đè lên vai anh! "Phụt..." Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.