"Chết tiệt, thằng nhóc này chạy lúc nào vậy?”
Nét mặt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo cực kỳ xấu! Không ai ngờ được rằng, Diệp Bắc Minh lại chạy ngay dưới mí mắt họ!
Bàng Vân tức giận nói: "Các vị đều thấy rồi chứ? Tên nhóc này có tật giật mình nên chạy rồi!"
"Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn thật sự không ở trong tay tôi!"
Cổ Kiếm Trần lắc đầu, nhưng không tin: "Tên nhóc này ở đế cung Hồng Hoang ba ngày ba đêm, với thủ đoạn của đế cung Hồng Hoang các ông, ép cậu ta giao ra mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cũng không phải chuyện không thể!"
"Đúng vậy!"
Các vị cảnh giới Tế Đạo khác gật đầu.
Mặt Bàng Vân âm trầm: "Các vị, lẽ nào các vị không phát hiện ra à?"
"Trước khi vào đế cung Hồng Hoang, tên nhóc này mới ở cảnh giới Đại Năng tầng hai."
"Khí tức cảnh giới của cậu ta ban nãy đã là Đại Năng tầng năm rồi!" Mọi người sững sời
"Tên nhóc này thăng lên ba cấp cảnh giới nhỏ trong vòng ba ngày?" Tô Bi Vân cả kinh.
"Đúng vậy! Hơn nữa, lôi kiếp mà tên nhóc này gọi ra, còn là lôi kiếp chín màu!" Bàng Vân gật đầu.
"Lôi kiếp chín màu?” "Đó chẳng phải là lôi kiếp cấp Đế à?" "Tuyệt đối không có khả năng!"
Mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đang có mặt ở đây thật sự không dám tin vào tai mình!
Trần Vũ Nhu che miệng: "Cha, người này lợi hại thế cơ ạ?" Ánh mắt Trần Kiếm Bình trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670584/chuong-4745.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.