Chương trước
Chương sau
Thái Ất Mạc sắp hộc máu: “Các ông thử vuốt lại lương tâm của mình xem, đây được tính là rắc rối nhỏ hay sao?”

“Đó là suối thần Côn Ngô đó, mỗi năm cũng chỉ sinh ra được một giọt!"

Tô Bi Vân đè giọng nói: “Thì đã sao? Nhóc Diệp có thể ở lại núi Ngộ Đạo trong một tiếng đồng hồ!”

“Sau này nếu chúng ta muốn tới đó độ kiếp, thằng bé có thể giúp chúng ta ngăn cản dòng năng lượng phép tắc hỗn loạn kia!”

“Hy vọng thăng cấp của chúng ta không phải càng lớn hơn sao?”

Giọng nói của Đỉnh Phù Đồ trầm xuống: “Trả giá một chút nhưng lại có thể nâng cao một cảnh giới nhỏ!”

“Đó thế nhưng là món hời cực lớn!” “Ông xác định muốn đi? Lấy ra vài thứ để lão già Côn Ngô Tuyệt

Long đó câm miệng lại thì hai chúng tôi vẫn có thể làm được”, Tô Bi Vân lạnh lùng nói.

Thái Ất Mạc cắn răng ở lại!

Tiếp đó ba người tập hợp lại, mỗi người lấy ra một vài báu vật luôn nâng niu lâu nay rồi kêu người đưa tới gia tộc Côn Ngô!

Diệp Bắc Minh thấy vậy thì sắc mặt có hơi tối lại.

Ba vị sư phụ này dường như không chỉ quan tâm tới tài năng võ đạo của anh mà càng coi trọng việc anh có thể trụ lại trong núi Ngộ Đạo một giờ!

“Tiểu Tháp, ba người họ có vấn đề!”, Diệp Bắc Minh truyền âm.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tôi cũng thấy thế, ba người họ hình như còn thực dụng hơn những sư phụ trước đó của cậu!”

“Dường như bọn họ chọn cậu không chỉ vì cậu là thiên tài!” Trong lòng Diệp Bắc Minh như có một đám mây đen giăng kín.

Anh có chút nghi ngờ, mình lựa chọn ba người họ làm sư phụ có đúng hay không!

Lúc này.

Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Thái Ất Mạc đã thương lượng xong!

Ba người tiến lên vây Diệp Bắc Minh ở giữa.

“Đồ nhi, đồ thì các sư phụ đã đưa đến gia tộc Côn Ngô rồi”.

“Sáng sớm ngày mai ta sẽ chuẩn bị đột phá Tế Đạo tầng thứ hai thử xem, đến lúc đó con có thể giúp sư phụ ngăn cản sức mạnh phép tắc hỗn loạn trong núi Ngộ Đạo được không?”, Thái Ất Mạc là người đầu tiên mở lời.

Nếp nhăn nơi khóe mắt cong cong ý cười.

€ó một loại hương vị cá đã lọt lưới!

Diệp Bắc Minh ý cười đầy mặt, nhưng trong lòng lại cười lạnh: “Quả nhiên...”

“Được, sư phụ!”

Anh gật đầu nhưng giọng điệu lại chuyển: “Sư phụ, con e rằng lúc người độ kiếp mình lại kiên trì không được bao lâu!”

“Cho nên sợ rằng cần có một vài bảo bối để phòng thân!”

'Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ trực tiếp quay mặt sang hướng khác! Giả vờ như chưa nghe thấy gì!

Người độ kiếp ngày mai cũng chẳng phải bọn họ!

“Mẹ kiếp hai lão hồ ly này!”, gương mặt già nua của Thái Ất Mạc hơi trầm xuống.

Năm ngón tay ông ta duỗi vào hư không, ba viên đan dược đỏ tươi liền xuất hiện trong lòng bàn tay!

Ông ta cười giả lả nói: “Đồ Nhi à, đây là Bạo Tinh Đan!”

“Sau khi sử dụng có thể kích thích tiềm lực của cơ thể trong thời gian ngắn, bùng nổ với uy lực gấp ba lần!"

“Nếu ngày mai thật sự không chịu nổi thì cứ ăn một viên đi!” Diệp Bắc Minh suýt nữa bật cười!

“Mẹ kiếp! Tiếp Tháp à, tôi phát hiện ra có vài vị sư phụ không nhất định là sư phụ, họ cũng có thể lấy mạng tôi đó!”

Trong lòng anh dâng lên một trận lạnh lẽo!

"Cảm ơn sư phụ!"


Đại Đạo Chi Thượng tầng sáu! Hẳn là sợ anh bỏ chạy!

Dao Trì kiêu ngạo cười một tiếng: “Diệp Bắc Minh, bổn đế sớm đã nói với ngươi rồi!”

“Nguyên Thủy Chân Giới khác xa so với nhà tù số bảy của ngươi!”

"Người ở đây coi trọng lợi ích nhất, vì lợi ích, bố mẹ, vợ con đều có thể bán đứng, chỉ chút tình cảm thầy trò nhỏ bé đó đã tính là cái thá gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.