Chương trước
Chương sau
Người đưa tin ngẩng đầu: “Tiểu thư, quả thực là hắn!”

“Chính là kẻ đã đột nhập vào núi Côn Ngô đánh cắp đi suối thần!”

“Ta không phải ý đó!”

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu.

Hầu gái ngờ vực: “Hả? Vậy tiểu thư có ý gì ạ?”

“Thôi quên đi”.

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: “Ta có nói thì ngươi cũng không hiểu được”. Sau khi trầm lặng mấy phút, đôi mắt của cô lấp lánh!

Đột nhiên, khóe miệng giương lên ý cười vui đùa: “Đi thông báo cho Bất Hủ Vấn Thiên biết, ta không đồng ý với việc trì hoãn hôn lễ!”

“Cứ chiếu theo giao ước và tổ chức vào ngày mail"

“Thêm vào đó, ta muốn tiến hành tại Thần viện Thái Thương!” “Nếu hăn không đồng ý, vậy chúng ta kết thúc tại đây!”

Hầu gái thưa vâng một tiếng rồi nhanh chóng lui xuống.

Trên môi Côn Ngô Mật Phi vẫn nở nụ cười điên cuồng: "Diệp Bắc Minh, có phải là anh đã nhớ ra gì đó rồi không?”

“Nếu anh đã nhớ lại, Bất Hủ Vấn Thiên muốn cưới tôi...” Anh sẽ chỉ khoanh tay đứng nhìn, hay sẽ.... làm ra gì đó đây?” Trong một tòa cung điện tại Thần viện Thái Thương.

“Đồ đệ ngoan, tuy rằng con cùng lúc bái ba người chúng ta làm thầy nhưng cũng không thể cùng lúc tiếp thu truyền thừa của ba người chứ?”

Tô Bi Vân kéo lấy cánh lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, nói: “Truyền thừa của ta vô cùng phức tạp, con cùng ta trở về Chấp Pháp Viện trước, học xong một trăm triệu năm rồi lại nói!”

Đỉnh Phù Đồ tức giận mắng một câu: “Tô Bi Vân, ông nghĩ hay lắm, sách quý trong Tàng Thư Các của tôi đã có hơn trăm triệu cuốn, trăm triệu năm học cũng không xong!"

“Đồ đệ ngoan à, con cứ trở về Tàng Thư Các trước, nghiền ngẫm một tỷ năm rồi bàn tiếp!”, vừa nói vừa túm chặt lấy cánh tay còn lại của Diệp Bắc Minh.

Thái Ất Mạc bên cạnh cũng không hề khách sáo, trực tiếp ôm lấy thân thể Diệp Bắc Minh, nói: “Đồ nhi, như chúng ta đều biết, truyền thừa của Giới Luật Viện là lợi hại nhất!”

“Con vẫn nên tới đó ở trước một tỷ năm đi!”

Trần Vũ Nhu ngây ngốc nhìn ba người họ vì một Diệp Bắc Minh mà tranh đoạt với nhaul

“Ba vị trưởng lão à, phải đến mức đó sao?” “Đương nhiên rồi!” Ba người đồng thanh trả lời!

Trần Vũ Nhu sao có thể hiểu được việc trụ lại núi Ngộ Đạo trong một giờ có ý nghĩa như thế nào!

“Vũ Nhu, con ra ngoài trước đi, chúng ta có vài lời muốn nói với đồ nhi!", Tô Bi Vân cười hòa ái nói.

“Vâng!” Trần Vũ Nhu nghe xong gật đầu, ngoan ngoãn đi ra khỏi đại điện.

Diệp Bắc Minh mở lời: “Ba vị sư phụ à, thực ra trước khi tới Thần viện Thái Thương, đồ nhi đã gặp phải chút phiền toái!"

"Rắc rối gì?" “Đồ nhi con cứ nói, sư phụ sẽ giúp con giải quyết!" “Trước mặt Thái Ất Mạc ta, đừng nhắc tới hai chữ phiền toái này!”

Ba người gần như nói cùng một lúc, vỗ ngực cam đoan, bất luận rắc rối đó là gì cũng đều có thể giải quyết được.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Thực ra cũng không phải chuyện lớn lao gì, chính là con từng tới núi Côn Ngô một chuyến”.

“Hơn nữa còn leo lên tới đỉnh”.

Ba người nghe tới đây đều kinh hãi trợn to mắt!

Tới núi Côn Ngô? Còn leo tới đỉnh!

“Đó thế nhưng là một trong mười ngọn núi thần lớn nhất từ thời sáng thế, xung quanh bố trí vô số trận pháp, đồ nhi con vậy mà leo lên tới đỉnh núi?”, Tô Bi Vân hết sức ngạc nhiên.

“Vâng”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Tô Bi Vân lặng người tại chỗ.

Đỉnh Phù Đồ bật dậy, đập thẳng đầu vào mái vòm của chính , một lúc sau mới rơi xuống và đập mạnh xuống nền nhà khiến gạch lát sàn vỡ tung.

“Không chơi nữa, đi đây!” Thái Ất Mạc nhấc chân liền muốn chạy!

Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ một bước tiến lên bắt lấy ông ta: “Mẹ kiếp, đồ nhi gặp rắc rối ông lại muốn chạy trốn?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.