Chương trước
Chương sau
“Ngươi là ai?”

Diệp Bắc Minh kinh hãi, da đầu tê dại.

Giọng nói trong quan tài không thể phân biệt được là nam hay nữ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác hoảng sợ trong lòng!

“Ta là ai?”

Giọng nói trong quan tài dường như đang tự hỏi, sửng sốt một hồi mới phun ra một câu: “Ta là Đế!”

“Đế?” Diệp Bắc Minh cau mày: “Đế là cái gì?"

Sự tồn tại trong quan tài hừ lạnh một tiếng: “Đế chính là Đết Là sự tồn tại tối cao giữa trời đất này!”

“Trường sinh bất tử!” “Vĩnh cửu vĩnh hằng!”

Diệp Bắc Minh có chút khó tin: “Nếu ngươi đã bất tử bất diệt, tại sao lại ở chỗ này?”

“Còn bị người khác đóng vào quan tài, theo lý mà nói, người năm trong quan tài không phải đã chết rồi sao?”

Sự tồn tại tự xưng là 'Để kia lại một lần nữa rơi vào trầm mặc! Thật lâu sau mới thở dài một hơi: “Đã lâu quá rồi, bổn đế không nhớ rõ nữa”.

“Bổn đế chỉ nhớ, lúc mới sáng thế, trên thế giới này căn bản không có mấy người”.

“Ta là một trong số đó, sau đó... người càng lúc càng nhiều, mấy người đầu tiên quá mạnh mẽ, sở hữu tài nguyên tốt nhất!"

“Những người sau này không đồng ý, có một vài vị Đế ngã xuống... nhưng Đế bất tử bất diệt, bọn họ tách rời thi thể của Đế!”

“Ném chúng vào trong quan tài, cất giữ chúng vào trong các nhà tù khác nhau!"

Nghe được điều này, Diệp Bắc Minh lặng người! “Tiểu Tháp à, không lẽ... đây chính là nguồn gốc của Nhà tù số bảy?”

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng ngập tràn nghi hoặc: “Nhóc con, có lẽ là vậy!”

“Nếu không thì tại sao thế giới này lại được gọi là Nhà tù số bảy?” Nếu đã có số bảy thì phía trước hẳn còn có nhà tù số sáu, số năm, số bốn?

Diệp Bắc Minh lúc này suy ngẫm rất nhiều!

Sau đó ánh mắt anh tối sầm lại: “Nói đi, ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?”

Đế có chút bất ngờ: “Chàng trai, ngươi biết bổn đế muốn mình giúp đỡ sao?”

Diệp Bắc Minh rất tự tin: 'Nếu không muốn ta giúp đỡ, ngươi sẽ không nói nhảm với ta nhiều như vậy!”

"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?”

Đế mỉm cười đáp: “Ngươi rất thông minh!”

“Ngươi tới đây sẽ biết, bổn đế muốn ngươi làm cái gì!” Giọng nói của Đế truyền tới.

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội nhắc nhở: “Nhóc con, đừng nghe lời hắn, tên này tạo cho tôi một cảm giác cực kỳ nguy hiểm!"

“Ở đây sức mạnh của tôi có thể bảo vệ cậu”.

“Nhưng tế đàn kia quá dị thường, đặc biệt là chiếc quan tài đó, tôi hoàn toàn nhìn không ra nó được làm băng chất liệu gì!”

“Ngộ lỡ...”

Nghe xong lời giải thích này, lông mày của Diệp Bắc Minh lại nhíu chặt một chỗ.

Ánh mắt anh vừa đảo liền liếc về phía đám người bị nước đen làm ô nhiễm: “Nhược Tuyết còn ở đây, với tình trạng hiện tại của cô ấy, tôi cần sự giúp đỡ từ người tự xưng là 'ÐĐể này!”

“Cho dù là núi đao biển lửa, tôi cũng phải xông vào!”

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh không chút khách sáo tiến lên một bước, nhảy tới bên cạnh tế đàn!

Dòng nước đen lập tức lan tràn tới, mang theo một mùi mục nát gay mũi.

“Lại gân thêm chút nữa”.

Đế tiếp tục nói.

Diệp Bắc Minh tới gần quan tài.

“Két' một tiếng, chiếc quan tài đen đột nhiên mở ral

Một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ ập tới, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp bạo phát sức mạnh hình thành lên một bức tường chắn, ngăn chặn phần lớn uy

lực.

Ngay cả như vậy, không gian xung quanh vẫn ầm ầm sụp đổi


Chỉ có một bàn tay ngọc ngà búp măng, đầu ngón tay thon dài, làn da mỏng manh trắng ngần, vừa nhìn chính là tay của phụ nữ!

Cổ tay của bàn tay này đã bị gấy, máu tươi không ngừng trào ra từ đây!

Sau khi ăn mòn quan tài đen, nó biến thành nước đen và chảy ra ngoài, làm ô nhiễm mọi thứ!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Mấy giọt máu thối rữa này vậy mà hóa thành nước đen? Có thể làm ô nhiễm mọi thứ?” 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.