Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Diệp Bắc Minh cũng trở nên ngưng trọng.

Thần hồn bị nước đen ăn mòn, ngộ lỡ thân thể hoàn toàn bị chiếm giữ thì đây quả thực là một vấn đề lớn.

"Dù thế nào đi nữa, trước hết cứ tìm Nhược Tuyết đã!” Diệp Bắc Minh đóng lại lĩnh vực luân hồi.

Cảnh tượng trở lại thực tại!

“Anh Diệp!”

Tiêu Nhã Phi vội vàng chạy tới, trong đôi mắt đẹp có chút sợ hãi: 'Cảnh tượng vừa rồi là thế nào vậy? Chị Nhược Tuyết sao rồi?”

“Có lẽ cô ấy đã bị nước đen làm ô nhiễm, thần chí không còn thanh tỉnh

nữa”.

“Dung Phi, Nhã Phi, bây giờ tôi phải đi tìm Nhược Tuyết, các em có hai lựa chọn!"

“Thứ nhất là tôi sẽ đưa các em trở lại đại lục Hỗn Độn trước, ở cùng với bố mẹ tôi, nơi đó rất an toàn!"

"Thứ hai là đi theo tôi, nhưng m:

Diệp Bắc Minh còn chưa dứt lời thì hai người gần như đồng thanh nói: "Chúng em muốn đi cùng anh!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc: “Đi theo tôi có thể sẽ rất nguy hiểm, các em đã nghĩ kỹ chưa?”

Tiêu Nhã Phi ôm chặt cánh tay anh, đôi gò bồng đào bị ép sít sao tới biến dạng: "Anh Diệp, em ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ nguy hiểm sao?"

Diệp Bắc Minh lại nhìn sang Tiêu Dung Phi như đang hỏi ý, chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cúi đầu phun ra một câu: “Em cũng vậy!”

Hai chị em này có chút thú vị!

Chị gái có tính cách quyết liệt, can đảm táo bạo, nhưng lại vô cùng nhút nhát trong việc biểu hiện tình cảm!

Em gái thì lại hồn nhiên dễ thương, mềm mại và lạc quan nhưng lại dám tỏ bày, tư tưởng cởi mởiI

Không lẽ đó chính là sự tương phản của song sinh?

Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này nữa: “Được, nếu đã như vậy thì hai người đi theo tôi!”

Sau đó anh xác định rõ ràng phương hướng, một con huyết long vọt thẳng lên trời, biến mất cùng với ba người họ.

Tại một nơi cách đó hàng chục ngàn dặm.

Một nhóm người ăn mặc như người tu võ dừng lại trước cửa vào của một thung lũng.

'Trên mặt đất khắp nơi đều là sương máu, còn có vài mảnh quần áo nát vụn, chính là hiện trường nơi hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi bị bắt nạt!

“Thiếu chủ, họ hẳn là đều chết rồi!”

“Thủ đoạn của người ra tay cực kỳ tàn nhãn, đều đánh nát bọn họ thành sương máu!”, một ông già áo đen đi tới, cúi đầu bẩm báo.

“Ai lại to gan như vậy, dám giết người của liên minh Thiên Đạo chúng ta?”

Trước mặt ông ta là một tên thanh niên mặc áo tím đứng chắp hai tay sau lưng!

Liên minh Thiên Đạo!

Sau khi nước đen hủy diệt thế giới, các tông môn đứng đầu đều trở tay không kịp!

Rất nhiều tông môn đã bị tiêu diệt, nhưng một số vẫn giữ vững thực lực, lợi dụng tình thế để trỗi dậy, thành lập lên Liên minh Thiên Đạo!

"Xung quanh không có ai nhìn thấy cả, muốn tìm ra hung thủ e là rất khó!”

"Không khó, gần đây bất kể là ai đi qua nơi này đều bắt giữ lại cho tôi, tra tấn thật nặng”, tên thanh niên áo tím mỉm cười nói.

“Vâng!” Ông lão kính cẩn gật đầu. Hiện tại căn bản không có ai dám làm mích lòng Liên minh Thiên Đạo!

Giây tiếp theo, hắn dẫn theo đám người của Liên minh Thiên Đạo tiến thẳng về phương hướng của Mạc lão và Quân lão.

Một giờ sau, tên thanh niên áo tím tới được điểm cuối của một dãy núi, trước. đó khi biển Hỗn Độn tràn đầy nước, nơi đây hẳn là dãy núi dưới đáy biển!

Sau khi nước biển cạn khô, dấy núi này rải rác đủ loại hang động!

Có hai ông lão mặc trang phục của Liên minh Thiên Đạo đang canh gác trước một trận pháp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.