“Anh Diệp...”
Tiêu Dung Phi kinh ngạc ngẩng phắt đầu!
Diệp Bắc Minh trực tiếp hôn xuống bờ môi của cô khiến thân thể Tiêu Dung Phi mềm nhũn, xương cốt đều như gấy vụn.
Trái tim nhỏ gần như ngừng đập! Mấy phút trôi qua, cô mới miễn cưỡng tách ra khỏi Diệp Bắc Minh!
Tiêu Nhã Phi ở một bên đã đỏ bừng cả mặt: “Chị, vậy là chị không chạy trốn được nữa rồi!”
Nửa ngày sau.
Diệp Bắc Minh đưa hai chị em đến nơi Hạ Nhược Tuyết bị nước đen nuốt chửng!
Anh đã nói với hai người họ mục đích chuyến đi này dọc đường. “Đến rồi, các em đợi anh một lát!”
Nước đen đã rút từ lâu.
Vùng đất phía trước phủ trọn một màu xám đen!
Không một nhành cây ngọn cỏ nào còn sống, hoàn toàn biến thành vùng đất chết!
Diệp Bắc Minh bước tới: “Tiểu Tháp, tìm kiếm hơi hơi thở của Nhược Tuyết đi!"
Sức mạnh của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức quét tới, lan rộng ra mọi hướng!
Ước chừng mười lăm phút sau, giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới vang lên: “Nhóc con, không có gì cải”
“Sợ rằng cô ấy đã...” "Không thể nào!" ụ
Diệp Bắc Minh đau đớn rống lên: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
“Cho dù Nhược Tuyết bị nước đen cắn xé, cũng không đến mức ngay cả chút vết tích cũng không lưu lại!”
Diệp Bắc Minh tiếp tục tìm kiếm suốt một ngày một đêm!
Nhưng vẫn như cũ không có tin tức gì!
Hai mắt anh đỏ ngầu, gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670413/chuong-4574.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.