“Thiên lôi, diệt cho ta!”
Diệp Bắc Minh khẽ gầm lên: “Đạo Vô Địch mới là con đường tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản!”
“Thiên đạo cũng vậy!” Năng lượng vô hạn. Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng chém về phía thiên kiếp.
Cuối cùng, khíc tức của Diệp Bắc Minh đột nhiên dâng lên đột ngột, cả một mảnh thiên địa vang lên tiếng động lớn, thiên kiếp tan vỡ.
“Đây chính là cảnh giới Hợp Đạo sao? Có cảm giác, vạn đạo đều nằm trong sự khống chế của mình”, Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.
Một giây sau.
Anh đi tới trước màn ánh sáng của Loan Phượng Các, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém lên đó.
Đùng đoàng một tiếng nổ lớn. Toàn bộ Loan Phượng Các không ngừng rung chuyển. Sắc mặt Phượng Cửu phức tạp: “Diệp Bắc Minh, anh làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liên tục chém ra: “Đương nhiên là phá vỡ trận pháp, rời khỏi nơi này rồi!”
“Anh... lại ghét tôi đến thế sao?”
Diệp Bắc Minh vẫn không quay đầu: “Bình thường!”
Phượng Cửu cắn đôi môi đỏ mọng: “Nếu đã như vậy, tôi tác thành cho anh!” Tính cách cô ta quật cường.
Quay người đi nơi sâu trong Loan Phượng Các, trực tiếp nằm lên giường. Nghiến răng bạc.
Cơ thể không ngừng run rẩy.
“Hự..”
Cuối cùng, cô ta hít sâu một hơi, ngón tay hướng về một nơi nào đó... Một giây sau.
“Ưm..."
Một tiếng rên trâm thấp vang lên.
Thân thể Phượng Cửu run rẩy cực liệt.
Với một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670365/chuong-4526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.