Chương trước
Chương sau
Anh giúp cô ta xua đuổi đám người theo đuổi kia. Nhưng dưới góc nhìn của bà lão.

Diệp Bắc Minh đã lấy đi trong trắng của Phượng Cửu, ăn xong liền lau miệng, trở mặt một cách trơ tráo!

“Ha ha ha, lão thân ta sống mười mấy vạn năm, chưa từng gặp loại người nào vô liêm sỉ như cậu! Người đâu!”, bà lão suýt chút nữa đã tức chết, đôi mắt già nua toàn là lửa giận.

Những người khác của Phượng Tộc cũng nghiến răng giận dữ.

Vô cùng nhục nhã nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.

Người từ bốn phương tám hướng lao tới, bao vây lấy anh.

Mấy lão giả cảnh giới Thiên Tôn từ trong hư không bước ra, ai nấy mang vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.

“Đám người điên này!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái mét: “Tiểu tháp, chuẩn bị chiến đấu nào!” Không khí ngưng trọng đến cực điểm.

Khi đám người chuẩn bị ra tay.

“Dừng tay!”

Phượng Cửu từ trong Loan Phượng Các đi ra với sắc mặt lạnh lùng: “Các vị trưởng lão, để anh ấy đi đi!”

“Cái gì, Phượng Cửu, con...”

Sắc mặt của bà lão Phượng Tộc thay đổi: “Tên nhóc này và con đã... sao có thể lật mặt không thừa nhận chứ? Con còn để nó đi?”

Sắc mặt Phượng Cửu bình tĩnh, hét lên: “Trưởng lão Phượng Nga, tôi mới là quận chủ của Phượng Tộc!”

“Cha của tôi trước khi bế quan có nói, mọi việc của Phượng Tộc tôi có toàn quyền quyết định! Có phải là tôi đã quá bao dung với các người rồi không?”

“Bây giờ không ai thèm nghe lời tôi hết!”

Toàn trường im lặng như chết!

Tất cả mọi người đều bị sốc.

Quận chủ Phượng Cửu trước nay vô cùng ôn hòa dịu dàng, sao đột nhiên thay đổi tính cách vậy?

“Cảm ơn!” Diệp Bắc Minh liếc nhìn Phượng Cửu, xoay người liền biến mất

. “Quận chủ... thật là nhục nhã mài!”

Phượng Nga hét lên một tiếng, tức đến phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngất đi.

Phượng Cửu lao lên: “Phượng Nga trưởng lão...”

Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Phượng Tộc thì đã bị mười mấy bóng người không chút che giấu theo phía sau.

Một cảnh giới Thiên Đạo chu kỷ, mười mấy cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ.

Những người này mặc trang phục giống nhau, trên ngực có đồ đằng của Đế Tộc.

“He he!” Diệp Bắc Minh cười lạnh, không sợ hãi mà lao thẳng về một hướng.

Vừa rời khỏi Phượng Tộc khoảng 100 dặm, những bóng người này đột nhiên tăng tốc, chặn trước mặt Diệp Bắc Minh.

Tiếp đó. Đế Cuồng từ trên trời xuất hiện với một thân sát khí, vẻ mặt giận giữ hét lên:

“Phế vật kia, mày thế mà thật sự dám ra ngoài! Tao đã từng cảnh cáo mày không được động đến Phượng Cửu, tao sẽ khiến mày sống trong sợ hãi suốt đời!”

“Thế mà mày lại dám đi cùng cô ta vào Loan Phượng Các!” “Giết! Giết! Giết hắn cho tôi!” 'Thấy Đế Cuồng gầm lên như một con thú hoang.

Diệp Bắc Minh có chút bất lực: “Não của đám người này hỏng hết rồi sao?”

“Vi một người phụ nữ, có đáng không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Loan Phượng Các một khi mở ra, ngoại trừ việc nam nữ giao hợp, không thì sẽ không thể đóng lại được nữa!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi chém vỡ trận pháp chứ có động vào Phượng Cửu đâu!”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt phun ra một câu: “Cậu không động đến, nhưng cô ta lại tự mình làm!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Là ý gì?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Trận pháp của Loan Phượng Các rất cường đại, là do một vị đại năng thời thượng cổ của Phượng Tộc tạo ra, nó không thể bị

phá vỡ bởi thực lực của cậu hiện tại!”


“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Cuối cùng thì anh cũng biết, bà lão của Phượng Tộc tại sao lại tức giận như vậy!

Tại sao người của Phượng Tộc ai nấy đều nhìn anh như kẻ thù.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.