Anh giúp cô ta xua đuổi đám người theo đuổi kia. Nhưng dưới góc nhìn của bà lão.
Diệp Bắc Minh đã lấy đi trong trắng của Phượng Cửu, ăn xong liền lau miệng, trở mặt một cách trơ tráo!
“Ha ha ha, lão thân ta sống mười mấy vạn năm, chưa từng gặp loại người nào vô liêm sỉ như cậu! Người đâu!”, bà lão suýt chút nữa đã tức chết, đôi mắt già nua toàn là lửa giận.
Những người khác của Phượng Tộc cũng nghiến răng giận dữ.
Vô cùng nhục nhã nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Người từ bốn phương tám hướng lao tới, bao vây lấy anh.
Mấy lão giả cảnh giới Thiên Tôn từ trong hư không bước ra, ai nấy mang vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.
“Đám người điên này!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái mét: “Tiểu tháp, chuẩn bị chiến đấu nào!” Không khí ngưng trọng đến cực điểm.
Khi đám người chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay!”
Phượng Cửu từ trong Loan Phượng Các đi ra với sắc mặt lạnh lùng: “Các vị trưởng lão, để anh ấy đi đi!”
“Cái gì, Phượng Cửu, con...”
Sắc mặt của bà lão Phượng Tộc thay đổi: “Tên nhóc này và con đã... sao có thể lật mặt không thừa nhận chứ? Con còn để nó đi?”
Sắc mặt Phượng Cửu bình tĩnh, hét lên: “Trưởng lão Phượng Nga, tôi mới là quận chủ của Phượng Tộc!”
“Cha của tôi trước khi bế quan có nói, mọi việc của Phượng Tộc tôi có toàn quyền quyết định! Có phải là tôi đã quá bao dung với các người rồi không?”
“Bây giờ không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670366/chuong-4527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.