Chương trước
Chương sau
Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Hình ảnh của người được dự đoán biến mất, có hai trường hợp!”

“Một là, giống như bà lão vừa rồi, có người hiểu thuật Thiên Cơ can thiệp!” “Thứ hai, người được dự đoán chết...” “Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh chửi thề một câu, vậy chẳng phải có nghĩa là Hạ Nhược Tuyết sẽ chết sao?

Dưới tâm trạng kích động, anh trực tiếp rời khỏi thời gian đóng băng.

Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng ba người ngỡ ngàng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

'Thiên Cơ lão nhân nhìn qua: “Đồ nhi, con sao thế?” “Sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Sư phụ, vừa rồi con dự đoán được tung tích của một vị hồng nhan, hình ảnh đó lại đột nhiên tan vỡ...”

Sắc mặt Thiên Cơ lão nhân thay đổi, ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đồ nhỉ, hình ảnh dự đoán tan vỡ, người được tiên đoán sẽ chết...”

Diệp Bắc Minh thật sự không thể bình tĩnh được nữa.

Một cơn giận dữ lập tức bùng nổ.

Rầm rầm!

Sỏi đá xung quanh lập tức biến thành bột phấn.

“Đồ nhi, con đừng xúc động, tất cả đều có thể thay đổi. Con nhìn thấy sự việc sẽ xảy ra ở tương lai, trước khi nó xảy ra thì con vẫn có cơ hội ngăn cản”, Thiên Cơ lão nhân vội vàng an ủi.

“Cho ta xem hình ảnh con vừa nhìn thấy, vi sư nói không chừng biết nó ở đâu!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên. Ngưng tụ thần lực. Một hình ảnh hiện ra trước mắt.

Thanh thần kiếm khổng lồ xuyên thủng bầu trời, phía sau quảng trường có rất nhiều cung điện, trông vô cùng uy nghiêm hùng vĩ.

Thiên Cơ lão nhân ngây ra: “Thương Khung Kiếm Tông!”

Diệp Bắc Minh kích động: “Sư phụ, người biết nơi này sao?”

Sắc mắt Thiên Cơ lão nhân có chút quỷ dị: “Thương Khung Kiếm Tông là một trong mười tông môn đứng đầu biển Hỗn Độn, thanh kiếm cắm sâu vào bầu trời này quá bắt mắt rồi!”

“Nhìn vào manh mối trong hình ảnh, có lẽ là đang tổ chức nghi lễ truyền thừa!”

“Đồ nhị, vị trí kỷ này của con không đơn giản! Có thể có được truyền thừa của Thương Khung Kiếm Tông!”

Diệp Bắc Minh lo lắng nói: “Sư phụ, Thương Khung Kiếm Tông ở nơi nào?”

“Ở phía bắc biển Hỗn Độn, chính là phạm vi của gia tộc Tử Kim Hoa, đồ nhi con có chắc chắn muốn đi không?”, sắc mặt Thiên Cơ lão nhân nghiêm túc.

“Cho dù là núi đao biển lửa, con cũng phải đi một chuyến!” Lời nói vừa dứt. Ầm ầm!

Một tiếng động lớn kinh thiên đông địa vang lên, không khí phía trên Thiên Cơ Môn rung động, một cỗ tà khí khổng lồ từ tứ phía quét tới.

Trong không gian xuất hiện hàng chục vết nứt, hơn mười bóng người từ đó bước ra.

Những người này trong tay đều ôm một tảng đá lớn màu đen, tất cả tập hợp lại với nhau.

Lập tức.

Một tảng đá có đường kính 100 mét lơ lửng trên không trung.

“Mở!”

Đám người này đồng thời hét lên, thần lực vô tận truyền vào trận truyền tống.

Một cánh cửa không gian khổng lồ xuất hiện, đám người giống như thủy triều xông ra, bao phủ toàn bộ bầu trời, đến một con kiến cũng không chui lọt.


Uông Hoàn Vũ đứng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới.

“Lần này, tao xem mày có còn tiêu diệt được đại quân của gia tộc Tử Hoa Kim tao không?”

“Bắt lấy hắn!” Lời vừa dứt.

Hư không lại dao động một lần nữa, hàng trăm bóng người lao xuống: “Người này, Luân Hồi Tông ta phải có được!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.