“Không tồi!”
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, khen ngợi nói: “Đồ nhi, con quả nhiên có thiên phú hơn người!”
“Vi sư dùng vài vạn năm mới lĩnh ngộ được thời gian đóng băng, không ngờ. chỉ vài ngày ngắn ngủi con đã ngộ ra rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đây đã là thứ con học chậm nhất rồi ạ...”
Trước đây, anh hầu như chỉ cần học trong vòng một giờ.
Thiên Cơ lão nhân sửng sốt: “Gì cơ?”
“Không có gì!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Thiên Cơ lão nhân cũng không hỏi thêm nữa, giơ tay khắc vài phù văn vào hư không: “Hiện tại con đã lĩnh ngộ được thuật Thiên Cơ, vi sư sẽ dạy con cách
dự đoán tương lai!”
“Hãy ghi nhớ những phù văn này, tập trung tinh thần, suy nghĩ về người mà con muốn dự đoán..."
Lời nói vừa dứt.
Đôi tay Thiên Cơ lão nhân bấm quyết, hư không trước mắt không ngừng dao động.
Cuối cùng, một bức tranh hiện ra trước mắt.
Trong tranh hiện lên một người đàn ông đang năm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Lục Linh Nhi, cô ta đang ôm chiếc bụng lớn của mình trông rất hạnh phúc.
Người đàn ông trong ảnh vậy mà lại là Diệp Bắc Minh. “Vãi... sư phụ, đây là thế nào?”, Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng. Thiên Cơ lão nhân khẽ khịt mũi: “ Đây là hình ảnh mà ta đã nhìn thấy khi dự
đoán trước tương lai cho Linh Nhi, rốt cuộc là như thế nào, vi sư làm sao mà biết được!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật. “Được rồi, tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670283/chuong-4444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.