Chương trước
Chương sau
Bảy tám cái xương sườn đã bị gấy.

Cơn đau rát bùng phát.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, quỳ một chân xuống đất: “Tiểu tháp, đây là cảnh gưới Đạo Tôn hậu kỳ sao? Thật con mẹ nó khủng bố

quá”. “Cần tôi giúp không?” “Uhm, không cần..."

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên, lau máu nơi khóe miệng: “Ông quên rồi sao? đạo đài Luân Hồi là nơi bất bại của tôi, để tôi từ từ chơi đùa!”

Chầm chậm đứng dậy.

Rắc rắc! Âm thanh giòn giã vang lên.

Xương vốn đã bị gấy ngay lập tức lành lại.

“Hửm?”

Ông lão xương khô cảm thấy có gì đó không ổn: “Đang xảy ra chuyện gì? Tiểu súc sinh này chịu một đòn của lão phu, vậy mà lại giống như người bình thường?”

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, chủ động xuất kích.

“Muốn chết!”

Ông lão xương khô gầm lên giận dữ, dùng Thiên Lãng Chỉ quét một đường.

Bịch!

Diệp Bắc Minh bị đánh bay, máu thịt nổ tung, phun ra mấy ngụm máu tươi.

Một giây sau.

Thương thế lập tức bình phục, một lần nữa lao về phía trước.

“Sao có thể chứ?”

Ông lão xương khô thật sự kinh ngạc, có cảm giác muốn chửi thề.

Đây con bà nó là sức mạnh ma thuật quỷ quái gì vậy? Hồi phục trong nháy mắt, thật đáng sợ.

“Lão phu không tin, cậu có thể hồi phục được mãi!” Ông lão xương khô gầm lên, đòn tấn công ập đến như vũ bão. Diệp Bắc Minh không ngừng bị thương, không ngừng hồi phục.

Đối với anh mà nói, không ngừng chiến đấu với Đạo Hôn hậu kỳ này, có lợi ích cực lớn.

Tiểu Long Nữ hoàn toàn bị sốc: “Anh ơi, đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?” “Chưa nói đến việc thằng nhóc này có thể hồi phục thương thế trong nháy mắt, dựa vào cảnh giới của hắn có thể đỡ được một đòn toàn lực của cảnh giới Đạo Tôn hậu kì mà không chết, nó đã nói lên rất nhiều điều rồi!”

Long Chiến Vũ nhìn chằm chằm vào đạo đài Luân Hồi. Sau hơn một trăm lượt.

Diệp Bắc Minh cũng bị thương nặng hơn một trăm lần và hồi phục ngay lập Tức.

Bịch!

Thiên Lãng Chỉ ập tới, lần này Diệp Bắc Minh chỉ bị chấn động bay ra ngoài mà không bị thương.

“Lão già, không phải muốn làm tôi mệt chết sao?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Vẫn chưa làm tôi mệt chết, bản thân ông cũng sắp. ngỏm rồi à?”

“Cậu!”

Sắc mặt ông lão xương khô đen kịt, lấy ra một năm đan dược đang định nuốt xuống.

Diệp Bắc Minh đã lao tới trước mặt ông ta như tia chớp, hung hãn chém xuống.

Bịch! “A

Ông lão xương khô kêu lên thảm thiết, cánh tay đang cầm đan dược trực tiếp bị chặt đứt, ông ta điên cuồng gầm lên: “Súc sinh, mày đáng chết!”

Thần lực tiêu hao quá độ, phòng ngự của cơ thể cũng giảm xuống đáng kể. Một tay khác hướng về phía cổ họng Diệp Bắc Minh.

“Chơi với ông lâu vậy là đủ rồi!”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng lắc đầu.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hung hãn chém xuống.

Một ngụm máu tươi phun ra, ông lão xương khô lăn lộn trên đạo đài Luân Hồi.

Giày hồi lực lại giãm mạnh xuống đầu ông già xương khô.

Một âm thanh giòn giã vang lên. “Lục gia gia...”

Hai mắt Uông Hoàn Vũ như nổ tung, sợ hãi nhìn đầu lâu của ông lão xương khô đã nổ tung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.