Chương trước
Chương sau
Tiểu Long Nữ há miệng, đôi mắt đẹp là vẻ kinh ngạc lẫn sợ h nh, vậy mà có người có thể giết chết đại quân trăm triệu người của gia tộc Tử Kim Hoa?”

Một lúc lâu sau, Long Chiến Vũ mới phản ứng lại: “Hình như là vậy...” “Đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?”

Thần Hi cũng chết lặng, không thể bình tĩnh được nữa.

“Lục gia gia.

Uông Hoàn Vũ nhìn Diệp Bắc Minh ở trên đạo đài Luân Hồi, thân thể run rẩy.

Thần sắc ông lão xương khô kia cực kỳ nghiêm túc: “Chính là thanh kiếm đó, thanh kiếm đó nhất định có vấn đề! Đây là một thanh kiếm khát máu, chỉ cần

dính máu thì chiến lực của nó sẽ ngày càng mạnh!”

“Vậy lên đại quân của chúng ta xông vào lĩnh vực phép tắc của hắn mới đều bị tiêu diệt!”

Trong mắt ông lão xương khô. Không có bất kỳ sự thương xót nào.

Dường như người chết không phải trăm triệu đại quân, mà là trăm triệu cocn kiến.

“Thanh kiếm đó?”

Mọi người nheo mắt lại, ánh mắt rơi trên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Quả nhiên.

Thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục toàn thân nhuốm máu đỏ tươi, nhìn có vẻ như đã uống no máu.

Nó mang lại cho người ta cảm giác chết chóc.

“Có điều, trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ vũ khí nào cũng vô dụng”, ông lão xương khô lắc đầu.

Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi nói: “Nếu đã như vậy, ông có dám lên đánh một trận không?”

“Lão phu có gì mà không dám chứ?” Ông lão xương khô cười lạnh. Ông ta bay lên phía trước, khi sắp bước vào lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc.

Minh thì đột nhiên dừng lại: “Cậu cho rằng lão phu sẽ bị lừa sao? Thần lực của cậu sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, lão phu đợi ở bên ngoài!”

“Lĩnh vực phép tắc của cậu không thể kiên trì quá lâu, đợi thần lực của cậu cạn kiệt, lão phu một ngón tay giết chết cậu!”

Diệp Bắc Minh thở phào một hơi.

Lập tức ngồi khoanh chân, lấy ra một viên đan dược nuốt xuống.

“Ha ha ha, nhóc con, lão phu chỉ thăm dò cậu chút thôi, vậy mà đã lộ ra khuyết điểm rồi à?”, ông lão xương khô cười lớn, bước vào lĩnh vực phép tắc của

Diệp Bắc Minh.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười đểu: “Tiểu tháp, đóng cửa, đánh chói”

Ầm!

Một cỗ sức mạnh phong ấn ập tới.

ông lão xương khô thầm kêu một tiếng, muốn rút lui khỏi lĩnh vực phép tắc của Diệp Bắc Minh.

Nhưng phát hiện toàn bộ không gian đều đã bị phong ấn, không cách nào rời đi.

Grào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, sương máu trên bầu trời ngưng tụ lại thành một con huyết long và lao tới.

“Cút!"

Ông lão xương khô hét lớn một tiếng, Thiên Lãng Chỉ trong tay đập về phía trước.

Với một đòn của cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ, huyết long bị đập cho vỡ nát, hóa thành sương máu rồi tan biến.


Thiên Lãng Chỉ đè ép về phía trước, một cỗ sức mạnh hủy diệt ập tới.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chặn trước ngực, phát ra âm thanh 'keng, mặc dù đã chặn được phần lớn sức mạnh, nhưng cỗ lực còn sót lại vẫn hung hãn đập lên ngực Diệp Bắc Minh.

“Phụt...”

Phun ra một ngụm máu tươi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.