Chương trước
Chương sau
Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Mọi người kinh hãi nhìn La Thiên có chút nghi hoặc! “Ông cái gì mà ông?”

La Thiên không để ý tới ánh mắt của mọi người: "Ngoan ngoãn quỳ xuống chờ chỉ thị tiếp theo của đại nhân đi!”

“Cậu Diệp à, vị.... vị tiền bối này là?”

Vương Quỳnh ngẩn người tại chỗ, cô ta cũng không ngờ La Thiên sẽ trực tiếp ra tay như vậy.

Diệp Bắc Minh cũng giật mình, anh không kêu La Thiên hành động mà!

Ngụy Nhân Tông vừa xấu hổ vừa phẫn nộ muốn chết: “Tôi là người họ Ngụy đảo Thiên Khôi, sao ông dám sỉ nhục tôi như vậy?”

Bốp!

Một tiếng vang giòn giã!

La Thiên quăng thêm một bạt tai tới, để lại dấu năm ngón tay đỏ rực trên má Ngụy Nhân Tông: “Như thế này có phải dễ chịu hơn một chút không? Tỉnh táo lại chưa?”

“Trời ạ...”

Những người tu võ đứng xem xung quanh nghe vậy đều ngơ ngác!

“Ông!!!”

Ngụy Nhân Tông tức giận đến suýt hộc máu: “Có thể chết nhưng không thể chịu nhục!”

La Thiên đột nhiên bùng phát sát ý: “Ông muốn chết? Tôi chưa từng thấy loại yêu cầu nào như vậy, nếu đã muốn vậy tôi giúp ông toại nguyện!”

Nói đoạn một bàn tay đã rơi xuống đầu Ngụy Nhân Tông! Mặt đất xung quanh nứt lìa, hơi thở tử vong cũng theo đó ập xuống! Ngụy Nhân Tông run rẩy, gương mặt già nua thoắt cái tái xám đi vì sợ hãi!

"Tiền bối, xin đừng... tôi không muốn chết nữa!”

Ông ta vội vã quay đầu nhìn hướng Tề Vạn Hạc điên cuồng dập đầu: “Tề trưởng lão tôi sai rồi, tôi quỳ lạy xin lỗi ông!”

“Cái này... Tê Vạn Hạc trơ như phỗng.

La Thiên vẻ mặt hài lòng: "Đại nhân, tôi đã nói rồi tên nhóc này chắc chắn là sợ chết!”

Ngụy Nhân Tông căng thẳng nhìn La Thiên, ngập ngừng dò hỏi một câu: “Tiền bối, giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

La Thiên cười lạnh lắc đầu: “Cứ như vậy liền đi? Cửa lớn của cửa tiệm này là do người của ông phá hoại phải không?”

“Tường cũng là do người của ông dỡ, không lẽ cứ bỏ qua như vậy?” "Tôi sẽ bồi thường, tôi sẽ bồi thường!"

Ngụy Nhân Tông nuốt khan.

La Thiên quét mắt nhìn đống bừa bộn dưới đất: “Cánh cửa thì tính giá năm nghìn vạn viên đá tinh thần, tường thì một tỷđi!”

“Cái gì?”

Ngụy Nhân Tông hoàn toàn chết lặng, trong lòng dấy lên ngọn lửa giận: “Cái này cùng cướp giữa ban ngày có gì khác biệt đâu?”

"Đừng nói nhảm nữa, đây là giá vốn rồi!” La Thiên híp mắt lại, sát ý lại tỏa ra.

Ngụy Nhân Tông cắn răng nghiến lợi, ngậm bồ hòn làm ngọt: “Tôi đền, tôi đền là được...”

Nói xong ông ta lập tức lấy ra ba ngàn vạn viên đá tinh thần để vào trong chiếc nhẫn chứa vật mà Vương Quỳnh đưa cho ông ta, rồi dâng lên cho La Thiên!

“Đại nhân, cầm lấy!”

La Thiên đi tên bên cạnh Diệp Bắc Minh, cung kính giao lại chiếc nhẫn cho anh.

'Tất cả mọi người có mặt đều Diệp Bắc Minh đầy tìm tòi, thực lực của ông lão này kinh người, ít nhất cũng phải là cảnh giới Đạo Tổ.

Vậy mà gọi Diệp Bắc Minh là đại nhân?

Thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? "Tiền bối, tôi có thể đi được chưa?”

“Đừng vội!”

“Tiền bối còn có gì cần căn dặn sao?”

Ngụy Nhân Tông muốn khóc không ra nước mắt.

Ánh mắt La Thiên vừa chuyển liền dừng ở trên sàn gạch trong đại sảnh: “Viên gạch này có hơi nứt, là do ông giãm hỏng phải không?”

Ngụy Nhân Tông ngơ người: “Hả? Nhưng viên gạch này cũng có vết nứt nào

đâu... La Thiên chỉ tay tới, viên gạch liền nổ tung: “Bây giờ thì có rồi đó!” “Viên gạch này trị giá một tỷ viên đá tinh thần, ông cũng bồi thường đi!” “Ông...”

Lời này vừa vang! Mọi ánh mắt lại dán chặt lên người La Thiên!

Nơi đây là thành Thiên Giai đó!

Vậy mà còn có người dám nói chuyện như vậy? Không sợ hiệp hội trưởng lão 72 đảo Thiên Giai sao?”

“Ông...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.