Chương trước
Chương sau
Ngụy Nhân Tông kinh ngạc đến phát run!

Ông ta có thể cảm giác được La Thiên không phải đang nói đùa!

Giây tiếp theo.

Một giọng nói uy nghiêm già nua vang lên: “Người bạn này, chúng ta đều là cảnh giới Đạo Tổ, chỉ cần ông không làm gì quá đáng thì chúng ta vốn dĩ muốn nhắm mắt làm ngơi”

“Nhưng ông lại đi quá xa, một viên gạch lát sàn có giá 1 tỷ tinh thần thạch? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sau này ai còn dám đến thành Thiên Giai buôn bán nữa?”

Nói xong.

Hư không rung chuyển.

Năm lão giả mặc áo choàng đen từ trên trời giáng xuống.

Đám đông trên phố vội vã giải tán.

Lúc này, năm người tựa hồ như nhân vật chính của đất trời vậy.

Toàn bộ hiện trường là sự im lặng chết chóc.

“Các trưởng lão chấp pháp của thành Thiên Giai... lại còn một lần xuất hiện 5 người...", sắc mặt Vương Quỳnh tái nhợt.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm túc, không nói gì.

Ngụy Nhân Tông tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng vậy, đau buồn phân nộ gầm lên: “Các vị trưởng lão, Dị Hỏa Tông thật là ức hiếp người quá đáng!”

“Hu hu hu... xin các vị trưởng lão hãy làm chủ cho nhà họ Ngụy!”

Ông ta quỳ xuống.

Dập mạnh đầu xuống đất.

La Thiên cười cợt nhìn 5 người kia: “Chuyện này không liên quan gì đến các người, cút!”

“Trời ơi...” “Lão giả này là ai? Ông ta lại dám bảo các trưởng lão chấp pháp cút?” “Trời sắp sập rồi...”

Những võ giả đứng gần đó run rẩy, gần như bị dọa cho mất linh hồn, tất cả đều sợ hãi nhìn về phía La Thiên.

Năm lão giả mặc áo choàng đen cũng ngỡ ngàng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng: “Tưởng rằng Đạo Tổ là vô địch rồi sao? Ngươi từ đâu chui ra vậy?”

“Nơi này là thành Thiên Giai, cảnh giới Đạo Tổ cũng không đủ dùng đâu!” “Bắt người này lại, quy tắc của thành Thiên Giai không thể xâm phạm!” Năm luồng khí tức áp đảo đè xuống.

La Thiên một tay đặt sau lưng, tay còn lại đấm ra.

Rầm!

Năm vị trưởng lão chấp pháp giống như bị sét đánh, bay về sau như chó chết, mọi đòn tấn công sụp đổ trong nháy mắt.

Đập mạnh xuống nền đất, ngực cũng nổ tung. “Phụt...” Tất cả đều nôn ra máu tươi.

Những võ giả có mặt đều choáng váng trước cảnh tượng này.

Vương Quỳnh cũng hít một hơi khí lạnh.

Các trưởng lão chấp pháp của thành Thiên Giai ít nhất đều ở cảnh giới Đạo Tổ cơ kỳ, đây là năm Đạo Tổ sơ kỳ đấy.

Vậy mà lại bị một quyền của La Thiên làm bị thương nặng.

“Ngươi... cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong? Làm sao có thể chứ...”, năm vị trưởng lão chấp pháp hai mắt điên cưồng co rút, sợ hãi nhìn La Thiên, dọa đến mức tim muốn nổ tung.

Một quyền vừa rồi, họ căn bản không thể nào đỡ được.

Loại uy lực đó, chắc chắn là Đạo Tổ đỉnh phong.

“Cái gì? Cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong...”

*A...”, Vương Quỳnh kinh hãi kêu lên, hai chân gần như nhữn ra vì sợ hãi.

Suýt chút nữa đã ngã khụy.

Nếu như không phải Diệp Bắc Minh ở bên cạnh đỡ lấy, e rằng cô ta sẽ biến thành trò cười rồi.

“Làm sao có thể chứ?”

Trong nháy mắt, toàn bộ hiện trường rơi vào im lặng, mọi người há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào La Thiên.

Đạo Tổ hậu kỳ, cả thế giới bản nguyên này mới có khoảng một trăm người. Đạo Tổ đỉnh phong.

Không quá năm người.

Giọng nói đều đang run run.

Thực sự là không dám mà.

Ngụy Nhân Tông vốn đã sợ hãi lại càng thêm run rẩy, lấy ra một miếng ngọc bội, điên cuồng gầm lên: “Mau, chuẩn bị mười tỷ tinh thần thạch, lập tức cho người đưa đến thành Thiên Giai, nhanh, nhanh lên!”

“Muộn một bước, cả nhà họ Ngụy sẽ thật sự diệt vong...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.