Diệp Bắc Minh tức giận, đang định ra tay.
“Nhóc Diệp!”
Tề Vạn Hạc gầm lên: “Dừng tay lại cho tôi!”
“Đại trưởng lão!”
Diệp Bắc Minh tức giận ngất trời, nhưng Tề Vạn Hạc vẫn lắc đầu: “Việc này là do Dị Hỏa Tông đuối lý, ông ta đang cố ý kích động để cậu ra tay!”
“Nơi này là thành Thiên Giai, hội trưởng lão luôn có người theo dõi, một khi cậu ra tay, vậy nhất định chỉ có một con đường chết!”
“Cho nên, đừng để mắc câu.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bất lực: “Đại trưởng lão, lẽ nào cứ để ông quỳ trước mặt nhiều người như vậy sao?”
Hốc mắt Tê Vạn Hạc ươn ướt, cười tự giễu: “Ta không có khả năng, không thể đưa Dị Hỏa Tông trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây!”
“Đây là việc cuối cùng mà ta có thể làm cho Dị Hỏa Tông!” “Đại trưởng lão!” Diệp Bắc Minh lộ vẻ xúc động.
'Tề Vạn Hạc lại lắc đầu, không nói nữa.
Ngụy Nhân Tông cười lạnh nói: “Diệp Bắc Minh, không lấy ra được 1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch, vậy thì đứng ở một bên mà nhìn đi!”
Đột nhiên.
Một giọng nói trong trẻo vang lên: “1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch, tôi trả giúp Dị Hỏa Tông!”
Xoạt!
Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường quay đầu lại, nhìn về sau đám đông.
Có người chủ động nhường đường, kinh ngạc nhìn về Vương Quỳnh đang chậm rãi đi tới.
Vương Quỳnh bước vào đại sảnh.
Tùy ý ném ra một chiếc nhãn trữ vật: “Ngụy Nhân Tông, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670209/chuong-4370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.