Chương trước
Chương sau
Tê Vạn Hạc toàn thân run rẩy, quỳ trên mặt đất với đôi mắt giăng đầy tia máu.

“Tề Vạn Hạc, ông vậy mà lại quỳ xuống?”

Nguy lão cũng ngạc nhiên, sắc mặt đỏ bừng: “Ha ha ha... đường đường là đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông, vậy mà lại quỳ trước mặt lão phu ư?”

“Tới đây, nhanh mở cửa lớn ra cho lão phu... ồ không, phá bỏ bức tường này đi!”

“Lão phu muốn cho mọi người nhìn thấy, đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông quỳ trước mặt Ngụy Nhân Tông ta như thế nào!”

“Đúng vậy!” Vài đạo thân ảnh lập tức bước lên trước.

Sau vài âm thanh khó chịu, cánh cửa đại sảnh nổ tung, ngay cả tường cũng bị dỡ tan hoang.

Trên đường phố là dòng người tấp nập, tất cả đều ngạc nhiên nhao nhao. nhìn qua.

“Đây không phải là Tê Vạn Hạc của Dị Hỏa Tông sao?” “Tại sao ông ta lại quỳ trước mặt Ngụy Nhân Tông?”

“Chuyện gì đây nhỉ? Đại trưởng lão của Dị Hỏa Tông quỳ trên đất? Đây chắc chắn là một tin tức lớn đấy!”

“Dị Hỏa Tông! Ha ha, sớm đã suy tàn rồi! Đại trưởng lại vậy mà quỳ trước mặt nhiều người như vậy, thật là không có cốt khí mài”

'Trên đường vô số ánh mắt nhìn qua.

Tiếng nghị luận như con dao, đâm sâu vào trái tim Tê Vạn Hạc. Thân thể ông ta run rẩy dữ dội.

“Đại trưởng lão!”

Đột nhiên.

Một giọng nói vang lên phía sau lưng.

Diệp Bắc Minh xông qua đám người, theo sau là La Thiên.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Tê Vạn Hạc cảm thấy vừa nhục nhã vừa xấu hổ.

Ông ta không muốn Diệp Bắc Minh nhìn thấy tất cả những chuyện này, không nhịn được mà muốn đứng dậy.

“Không được động đậy, cũng đừng nghĩ đến chuyện đứng dậy!”

Ngụy Nhân Tông nở nụ cười đểu nói: “Qùy đủ 1 canh giờ, tôi sẽ cân nhắc thư thả cho ông thêm vài ngày!”

“Nếu bây giờ ông đứng lên, tôi bảo đảm sẽ đi tìm hội trưởng lão ngay lập tức!”

Thân thể Tề Vạn Hạc run lên, nghiến răng nghiến lợi, máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

“Đại trưởng lão, ông quỳ ở đó làm gì? Mau đứng lên!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét qua người Ngụy Nhân Tông, muốn đỡ 'Tề Vạn Hạc đứng dậy.

Tề Vạn Hạc lại lắc đầu: “Nhóc Diệp, đừng...” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.

Ngụy Nhân Tông mỉm cười, lắc lắc tờ giấy ghi nợ trong tay: “Thằng nhóc này chính là Diệp Bắc Minh à? Cậu nhìn cho kĩ, đây là do Tê Vạn Hạc tự tay viết!”

“Ông ta mượn của nhà họ Ngụy chúng ta 1 tỷ tinh thần thạch, đã trả được một ít, bây giờ cả vốn lẫn lãi vẫn còn nợ nhà họ Ngụy 1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch nữa!”

Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: “Cho tôi thời gian 3 ngày, tôi trả ông 1 tỷ 5000 tinh thần thạch!”

“Ba ngày, hahal”

Ngụy Nhân Tông cười châm biếm: “Xin lỗi nhé, lão phu một ngày cũng không muốn cho cậu!”

“Lão phu muốn đòi vào hôm nay, 1 tỷ 3 nghìn tinh thần thạch!” “Nếu không lấy ra được, thì đứng sang một bên mà chơi!” “Ông!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.