Sâu trong hố Thiên Hỏa. “Hắt xì!”
Diệp Bắc Minh đột nhiên hắt xì một cái, lắc lắc vai nói: “Ai đang chửi mình nhỉ?”
Không có thời gian nghĩ nhiều, bốn phía xung quanh dung nham cuồn cuộn: “Tiểu Tháp, trước đây ông nói phía sâu trong dung nham này có gì đó, rốt cuộc là thứ gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bổn tháp cũng không chắc chắn, có một cỗ khí tức cường đại bị phong ấn ở đây!”
“Có điều, đó tuyệt đối không phải là vật bình thường, xuống dưới xem đi!” “Được!”
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, giống như một ngôi sao băng lao thẳng xuống dưới.
Dưới sự bảo vệ của khí Hỗn Độn, nhiệt độ đáng sợ của dung nham Thiên Hỏa không thể gây ra bất kì tổn thương nào với anh.
Một đường lặn xuống.
“Con mẹ nó... đã hơn 1 vạn mét rồi!”
Diệp Bắc Minh ánh mắt ngưng trọng: “Độ sâu này cũng đáng sợ quá nào nơi này thông với đảo Thiên Hỏa sao?”
Lại lặn thêm hàng ngàn mét nữa.
Phía trước xuất hiện thêm một cỗ năng lượng bao trùm, ngăn dung nham ở bên ngoài.
Diệp Bắc Minh không bị thứ gì ngăn cản, dễ dàng xuyên qua lá chắn đó, trước mặt xuất hiện một nơi giống như hư thành.
Mặt đất hỗn loạn, có hình phẫu giống như miệng núi. Bán kính hơn 1 vạn mét.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, nhìn về phía sâu nhất trong miệng núi lửa: “Có người!”
Một ông già với khuôn mặt già nua, ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Trên người mặc trang phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670205/chuong-4366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.