"Ồ?"
Ánh mắt Vương Quỳnh mị hoặc: “Anh Diệp, anh là thực sự không biết hay đang giả vờ vậy?”
“Đương nhiên là không biết thật!”
Diệp Bắc Minh quả quyết gật đầu.
Chẳng trách hai lần xin tinh huyết trước đó Sở Y Thủy lại phản ứng như vậy!
Thì ra là vậy, vậy tất cả đều rõ ràng rồi!
Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh lóe lên, xem ra anh Diệp không nói dối.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn này của Diệp Bắc Minh, Vương Quỳnh càng buồn cười hơn: “Xem ra anh Diệp còn cómục đích khác, vậy tôi không tùy tiện hỏi thăm nữa”.
“Nhưng có một chuyện lại liên quan tới anh đó!”
Diệp Bắc Minh thở hắt ra một hơi: “Chuyện gì?”
Sở Y Thủy bên kia sau này lại giải thích vậy!
“Mấy chục năm trước từng có ba nhóm người đến nhà họ Vương chúng tôi, đều là để tìm kiếm tung tích của anh!”
Vương Quỳnh không chút giấu diếm, cô ta luôn cảm thấy những người này rất quan trọng đối với Diệp Bắc Minh: “Người đầu tiên đến là một đôi nam nữ trung niên, đặc biệt là người phụ nữ kia có vẻ ngoài giống anh tới bảy tám phần!”
“Tôi còn đặc biệt lưu lại chân dung của hai người họ!"
Dứt lời liền vươn tay lấy ra một cuộn tranh.
Đập vào tâm mắt họ chính là chân dung của Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam!
“Bố, mẹ!”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên. Bố mẹ vậy mà tìm tới thế giới Bản Nguyên rồi!
Nghĩ lại cũng đúng, anh mất tích suốt một trăm năm, bố mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670203/chuong-4364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.