“Nếu như tôi rời khỏi Dị Hỏa Tông, những người đó chẳng phải sẽ quay lại sao? Nói chung Dị Hỏa Tông đã đủ tồi tệ rồi, là một miếng thịt mỡ mà ai cũng muốn tranh cướp!”
“Chỉ là bị Đạo Tông ăn mất, hay là bị những tông môn khác ăn mà thôi!”
“Nếu đã không có gì khác biệt, vậy thì tại sao tôi lại phải nể mặt Đạo Tông? Ông ta là bố hay là mẹ tôi?”
Lời này vừa nói ra.
Đã gây chấn động.
Hiện trường lại rơi vào im lặng. “Gái này...”
Lục Thanh Phong sửng sốt, không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể nhìn ra những điều này.
Sở Y Thủy cũng nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh, cô vốn tưởng rằng Diệp Bắc. Minh chỉ có thiên phú võ đạo khủng bố, không ngờ anh còn khá thông minh.
“Nói hay lắm!” Tê Vạn Hạc nắm chặt nắm đầu, thấp giọng gầm lên.
Đôi mắt già nua đỏ hoe: “Không phải chỉ là một Đạo Tông thôi sao? Đắc tội thì đắc tội thôi!"
“Chư vị, các người cũng quay về đi, nhóc Diệp là đệ tử của Dị Hỏa Tông tôi, sẽ không rời đi!”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.
Lời đã nói đến mức này, thì cũng đành vậy. Ai nấy nhao nhao đứng dậy cáo từ.
“Cô Sở, đợi một chút!”
Diệp Bắc Minh lên tiếng.
Sở Y Thủy dừng lại, quay đầu nghỉ hoặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, có chuyện gì sao?”
Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Vẫn là câu nói đó, tôi muốn có 7 giọi tinh huyết của cô Sởi”
Đám người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670202/chuong-4363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.