Chương trước
Chương sau
"Trong khoảng thời gian này, tiểu phế vật kia đã làm chúng ta sứt đầu mẻ trán!"  

 

 

"Thứ nhất, chúng ta tuyên bố tin tức cậu ta chết là để nói cho những người khác biết, đối đầu với năm tông môn lớn chúng ta chỉ có một con đường chết!"  

 

"Thứ hai, chúng ta cũng coi như là gián tiếp báo thù cho Cổ Trần Đan Tôn!"  

 

"Về sau năm tông môn lớn chúng ta sẽ là khách quý của thành Thiên Đan, ai cũng không có cách nào chống lại chúng ta!"  

 

"Thứ ba, Huyền Thiên tông vẫn luôn do dự không ngừng, thân cận Hoa tộc!"  

 

"Lần này Huyền Thiên tông không ra tay, sáu lão quái vật kia coi như có chút hiểu chuyện!"  

 

"Lão phu đề nghị cứ cô lập Huyền Thiên tông một khoảng thời gian trước!"  

 

"Còn có một điều cuối cùng, tiểu phế vật này đến từ thế giới Tam Thiên!"  

 

Ánh mắt của Bách Lý Tranh Vanh càng thêm lạnh lùng: "Vì để phòng ngừa xảy ra chuyện tương tự lần nữa, bổn tông chủ đề nghị!"  

 

"Phong kín cửa ra vào thế giới Tam Thiên vĩnh viễn, để đám sâu kiến bên trong tự sinh tự diệt đi!"  

 

"Tôi đồng ý..."  

 

Năm người bàn luận một lát.  

 

Sau khi năm vị tông chủ trở lại tông môn, lập tức tuyên bố tin tức Diệp Bắc Minh đã chết!  

 

Trong khoảnh khắc, tin tức truyền khắp Huyền Giới.  

 

"Diệp Bắc Minh chết rồi?"  

 

"Tên súc sinh sát hại Cổ Trần Đan Tôn chết rồi? Ha ha ha, quá tốt rồi!"  

 

Một vài tông môn có thù với Diệp Bắc Minh đều chúc mừng nhau giống như ăn tết.  

 

Một số tông môn ở phe trung lập thì nhíu mày: "Đáng tiếc, còn có người nói cậu ta là người được trời chọn chứ!"  

 

"Đắc tội mấy trăm tông môn, cậu ta không chết thì ai chết?"  

 

Cùng lúc đó, sau khi Đông Phương Xá Nguyệt nghe thấy tin tức này.  

 

Thân thể mềm mại của cô ta run lên: "Không có khả năng!"  

 

Cô ta lập tức trở lại bên ngoài vùng đất Thiên Tuyệt.  

 

Trơ mắt nhìn người tu võ cuối cùng đi ra khỏi vùng đất Thiên Tuyệt, lão già áo bào trắng tiến lên một bước.  

 

Đóng kín lối vào vùng đất Thiên Tuyệt!  

 

Vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Bắc Minh!  

 

Đông Phương Xá Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng: "Không có khả năng, cậu ấy đã chết rồi ư?"  

 

"Tuyệt đối không có khả năng, sao cậu có thể chết được?"  

 

Ròng rã bảy ngày bảy đêm, đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt đỏ bừng nhìn chằm chằm phương hướng vùng đất Thiên Tuyệt!  

 

Cuối cùng.  

 

"Răng rắc" một tiếng vang giòn, hai tay Đông Phương Xá Nguyệt run rẩy!  

 

Lấy một miếng ngọc bội vừa phát nổ từ trong ngực ra!  

 

Có tổng cộng hai miếng ngọc bội, một miếng ở trong tay cô ta.  

 

Một miếng khác ở trong tay Diệp Bắc Minh, hai người ước định sẽ dùng vật này để liên hệ!  

 

Lúc này, miếng ngọc trong tay mình đã nổ tung, chẳng phải là Diệp Bắc Minh đã...  

 

"Không!"  

 

Đông Phương Xá Nguyệt phun ra một ngụm tinh huyết.  

 

...  

 

Nhà họ Mặc, trong một thư phòng cổ kính.  

 

"Haiz... Kẻ này thật sự ngã xuống rồi sao?"  

Mặc Phong Hành nằm dựa lưng vào ghế bành, trên người có một cảm giác bất lực.  

 

 

Suốt bao nhiêu năm qua, vất vả lắm ông ta mới coi trọng một người trẻ tuổi.  

 

 

Còn tưởng rằng có thể thay đổi tình trạng bây giờ của nhà họ Mặc!  

 

 

Không nghĩ tới còn chưa đến một tháng đã nghe được tin dữ kẻ này chết rồi!  

 

Thiếu nữ ở một bên che miệng, kinh hô một tiếng.  

 

 

"Đình Đình, sao vậy?", Mặc Phong Hành nói.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.