Chương trước
Chương sau
 

Phù! Phù! Phù! Phù!  

 

Vẻ mặt Bách Lý Tranh Vanh lạnh lùng, trực tiếp đánh gục bốn người!  

 

Quay đầu nhìn về phía mấy người còn lại: "Mọi người đều thấy được là tên phế vật nhỏ Diệp Bắc Minh kia giết chết Vũ Hồn điện chủ!"  

 

"Đúng rồi, còn có người nào muốn rời khỏi đây không?"  

 

Mấy người nhất thời sợ hãi!  

 

Rối rít lắc đầu.  

 

"Tốt lắm!"  

 

Sắc mặt Bách Lý Tranh Vanh u ám gật đầu: "Tiếp theo, ông đây cũng đã nghĩ thông suốt rồi!"  

 

"Đòn tấn công vừa rồi chắc chắn không phải là sức mạnh mà tiểu phế vật kia có thể bộc phát ra được!"  

 

"Sau đòn tấn công kia, cậu ta không tiến lên nhổ cỏ tận gốc mà ngược lại còn trốn vào khu vực trung tầng của vùng đất Thiên Tuyệt!"  

 

"Lại có thể chứng minh suy đoán của tôi!"  

 

"Cho nên, chỉ cần chúng ta tìm được phế vật nhỏ kia thì cậu ta nhất định sẽ phải chết!"  

 

Giọng nói của chủ nhân Sát Minh lạnh như băng: "Bách Lý tông chủ! Đừng quên chúng ta cũng bị thương!"  

 

"Với thực lực hiện tại của chúng ta, nếu như đuổi giết tên tiểu súc sinh đó thì chưa chắc có cơ hội chiến thắng!"  

 

"Không sai!"  

 

Những người còn lại gật đầu.  

 

Bọn họ rất hy vọng Diệp Bắc Minh chết, nhưng cũng rất sợ hãi!  

 

Thủ đoạn của Diệp Bắc Minh thật khiến người ta khiếp sợ!  

 

Bách Lý Tranh Vanh nheo mắt lại: "Chẳng phải ở đây còn có mấy người không bị thương sao?"  

 

Tiến lên một bước, đi đến trước mặt Hạng Cửu U và Thất Sát: "Hai vị, doanh trại của mỗi người các người có hơn ba ngàn người!"  

 

"Các người chắc chắn có biện pháp liên lạc với bọn họ, đúng không? Phiền truyền âm cho bọn họ truy đuổi Diệp Bắc Minh!"  

 

"Nhớ kỹ, sau khi tìm được phế vật nhỏ kia thì phải lập tức phế bỏ đan điền và tay chân, bổn tông chủ muốn người còn sống!"  

 

Hạng Cửu U nhướng mày!  

 

Thất Sát bật cười chế nhạo: "Bách Lý Tranh Vanh, đầu óc của ông hồ đồ à?"  

 

"Ông lại dám ra lệnh cho chúng tôi? Ông có biết..."  

 

Một câu còn chưa nói xong.   

 

Bách Lý Tranh Vanh tung một chưởng xuống!  

 

Bùm!  

 

Xương cốt cả người Thất Sát đều đứt gãy, thê thảm nằm trên đất kêu thảm thiết!  

 

"Ông!"  

 

Hạng Cửu U hít một hơi khí lạnh, trợn to hai mắt: "Ông dám động đến đệ tử của học viện Viễn Cổ!"  

 

Vẻ mặt của Bách Lý Tranh Vanh trông rất hung dữ: "Cậu Hạng, con trai tôi đã chết!"  

 

"Hy vọng đời này của tôi cũng đã không còn, nếu như cậu không chịu phối hợp với tôi thì tôi thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện xúc động gì!"  

"Về phần học viện Viễn Cổ? Làm sao ông ta biết tôi đã đụng vào người của bọn họ?"  

 

 

"Đúng rồi, cậu Hạng, là tôi đã làm cậu Thất bị thương sao?", Bách Lý Tranh Vanh xảo quyệt hỏi.  

 

 

Hạng Cửu U nuốt nước miếng một cái.  

 

 

Mặc dù anh ta là cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, cũng được xưng là cảnh giới Bán Bộ Đế!  

 

 


 

 

Hạng Cửu U lắc đầu, đột nhiên tung một cước giẫm lên đầu Thất Sát!  

"Ha ha ha ha!" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.