Chương trước
Chương sau
 

 Sau khi Diệp Bắc Minh lao ra khỏi  phạm vi trăm dặm, anh mới tìm được một nơi khoanh chân ngồi xuống!  

 

"Đệt! Đệt! Đệt!"  

 

"Tiểu Tháp, ngầu quá!"  

 

"Mấy trăm người thuộc cảnh giới Hư Thần đã chết hết 90%, hai mươi người của cảnh giới Đế cũng giết được mười sáu người!"  

 

Diệp Bắc Minh đè nén cảm giác hưng phấn: "Đáng tiếc, đã hao hết sức lực toàn thân của tôi!"  

 

"Nếu không, bây giờ, đầu của Bách Lý Tranh Vanh đã bị đạp ở dưới chân tôi rồi!"  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu tử, đây là niềm vui ngoài ý muốn!"  

 

"Nếu như không phải bọn họ đánh giá thấp kẻ địch, toàn lực phòng thủ thì có thể giết một phần ba trong số đó cũng đã không tệ rồi!"    

 

"Cũng đúng".  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu, lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào.  

 

Muốn nhanh chóng khôi phục chân nguyên!  

 

Đột nhiên, một cảm giác nguy cơ ập đến.  

 

Ngẩng đầu nhìn lên, một quả cầu lửa lao ra từ trong bóng tối!  

 

"Hú!"  

 

Vật thể này được bao phủ trong ngọn lửa, một đôi mắt đầy khát máu!   

 

Nó đứng cách xa trăm mét và nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!  

 

"Chó Địa Ngục!"  

 

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại!  

 

Hiện tại anh không còn chút sức lực nào, căn bản không thể là đối thủ của chó Địa Ngục!  

 

…  

 

"Tiểu súc sinh này!"  

 

Bách Lý Tranh Vanh tức giận hét lớn, tung một chưởng đập vỡ nát khối đá hoa cương bên cạnh!   

 

Chậm rãi đứng dậy: "Chư vị đã gần khôi phục xong chưa?"  

 

Kim Thịnh Hải với nửa người dưới biến mất, ngồi trên xe lăn: "Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng!"   

 

"Chỉ là nửa thân dưới của tôi ít nhất phải trăm năm nữa mới có thể khôi phục! Mẹ kiếp!"  

 

Chủ nhân Sát Minh cử động cánh tay đã bị cắt đứt và vừa mới mọc ra của mình: "Thằng nhóc này chắc hẳn là đã tiến vào trung tầng!"  

 

"Cậu ta nhất định đang mang theo chí bảo của Hoa tộc trên người, nếu không tuyệt đối không thể nào bộc phát ra sức mạnh khủng bố như vậy!"  

 

"Có lẽ đó là thánh vật của Hoa tộc!"  

 

Con ngươi của mọi người co lại.  

 

Máu tươi tuôn ra từ đôi mắt của Dã Lang bang chủ: "Ông đây nhất định phải bắt tên tiểu súc sinh này, ăn sống máu thịt của cậu ta!"  

Sắc mặt của Vũ Hồn điện chủ tái nhợt, lắc đầu: "Tôi rời khỏi đây, đan điền của tôi đã nổ tung!"  

 

 

"Điện Vũ Hồn từ nay về sau tuyệt đối không phải là kẻ địch của tên ma quỷ này! Bách Lý tông chủ, xin cáo từ!"  

 

 

Nói xong, Vũ Hồn điện chủ dẫn theo mấy người của điện Vũ Hồn chuẩn bị rời đi!  

 

 

Thời điểm họ đến, điện Vũ Hồn có ba mươi mấy người!  

 

 

Lúc này, chỉ còn lại năm người!  

 

 

Tổn thất nặng nề!  

 

 

Bách Lý Tranh Vanh tiến lên một bước, đứng cản ở trước mặt Vũ Hồn điện chủ: "Muốn bỏ cuộc giữa chừng? Phế vật lâm trận bỏ chạy!"    




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.