Chương trước
Chương sau
 "Không ngờ bọn họ vậy mà thật sự tiếp tục kiên trì!"  

 

 

"Tiểu súc sinh này cư nhiên từ nơi này đi ra, xem ra nó thật sự là tàn dư của Hoa tộc!"  

 

"Nếu biết trước điều này, tôi hẳn là đã phá hủy toàn bộ cái nơi gọi là di tích Côn Luân Thượng Cổ này!"  

 

Từ Trung Thiên nắm lấy chòm râu dê, cười lạnh: "Theo tài liệu ghi lại, tiểu súc sinh này đang ở Tu La Tộc của Ma giới!"  

 

"Cái gì mà Ma giới!"  

 

Lục Bạch Hạc giễu cợt lắc đầu: "Một thế giới Vũ Nội nhỏ mà thôi, chúng ta trực tiếp tới đó!"  

 

"Phá hủy tất cả, nghiền nát tất cả!"  

 

"Người nào cản trở, giết không tha! Giết cho đến khi tên tiểu súc sinh đó chết mới thôi!"  

 

Từ Trung Thiên nhếch miệng cười một tiếng: "Cũng đúng, mạng người ở thế giới Vũ Nội quả thật không đáng tiền!"  

 

Dứt lời, mười người nhìn nhau.  

 

"Ha ha ha ha!"  

 

Tất cả cười đùa vui vẻ!  

 

Một giây sau.  

 

Đồng loạt ra tay, vẽ ra mấy chục đạo phù văn trong hư không!  

 

Tất cả phù văn ngưng tụ lại, xé rách rào cản không gian!  

 

Lộ ra một con đường trong không gian!  

 

Một luồng khí lạnh chết chóc truyền đến, phía bên kia của con đường trong không gian chính là Hoàng cung của Tu La Tộc!  

 

"Đi!"  

 

Lục Bạch Hạc dẫn đầu, theo sau là những người khác!  

 

Con đường trong không gian biến mất!  

 

Chỉ có một đám quan viên cấp cao của Thiên Đạo Tông ở Tam Thiên Thế Giới nhìn nhau, không ngừng nuốt nước miếng: "Trực tiếp xé toạc không gian, thậm chí không cần sử dụng truyền tống trận. Họ là thần sao?"  

 

Một ông lão nuốt nước miếng: "Không biết bọn họ có phải là thần hay không, tôi chỉ biết là Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!"  

 

Đi đến không trung phía trên Hoàng cung của Tu La Tộc.  

 

Lục Bạch Hạc đưa tay đè xuống, hơi thở như biển cả rộng lớn nổ tung, đánh vào sảnh chính  trong Hoàng cung của Tu La Tộc!  

 

Cùng lúc đó, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Người trẻ tuổi, có kẻ địch tới!"  

 

"Tổng cộng có mười ba người, cảnh giới của bọn họ đều bị áp chế về cảnh giới Động Hư đỉnh phong!"  

 

"Cảnh giới thật sự có thể sẽ cao hơn!"  

 

Diệp Bắc Minh ngay lập tức rời khỏi nghĩa trang.  

 

"Bùm", một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ Hoàng cung của Tu La tộc rung chuyển!  

 

Bên ngoài lần lượt vang lên những tiếng la hét, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao ra khỏi phòng tham gia cùng mọi người!  

 

"Mọi người không sao chứ?"  

 

Tất cả người của nhà họ Diệp, Ly Nguyệt, Tôn Thiến, nữ hoàng Tu La đều ở đây.  

 

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm!  

 

Ngay lập tức, đôi mắt anh tối sầm, bước ra khỏi sảnh chính.  

 

Bạch! Bạch! Bạch!  

 

Mười ba ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh!  

 

"Mày chính là Diệp Bắc Minh?"  

Lục Bạch Hạc giống như một vị quý tộc từ trên trời nhìn xuống: "Chỉ là một tên có cảnh giới Chân Linh đỉnh phong, nhưng lão già vô dụng Viên Phong đó vậy mà chết trong tay mày?"  

 

 

Diệp Bắc Minh lập tức nghĩ tới lão Viên trong long mạch phong ấn của Thiên Đạo tông!  

 

 

Anh hơi nheo mắt: "Các người cũng tới từ Huyền Giới?"  

 

 

Lục Bạch Hạc nghiền ngẫm cười: "Ai cho phép mày dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tao?"  

 

 

Ông ta quát to một tiếng!  

 

 

"Quỳ xuống!"  

 

 

Ầm ầm!   




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.